Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 500: Chương 500: Anh gia thành đối xử với tôi thật tốt




Nhưng Nhan Nhã Tịnh đã xem nhẹ tâm lý mạnh mẽ của Cung Tư Mỹ rồi. Mới chỉ qua vài giây, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp hơn cả ánh trăng của cô ta đã không còn chút dao động nào nữa.

"Nhan Nhã Tịnh, chỉ những người làm chuyện có thẹn với lòng mới gặp ác mộng thôi. Cung Tư Mỹ này không thẹn với lương tâm, sao mà gặp ác mộng được?"

"Tôi rất buồn vì cái chết của anh Cửu, cả đời này cũng sẽ không quên tình cảm lớn lên cùng nhau với anh ấy. Cô là cô gái anh Cửu yêu nhất, vậy nên cho dù cô không hiểu chuyện đến mức nào thì tôi cũng không so đo với cô đâu."

Nhan Nhã Tịnh âm thầm cười mỉa, lời này của Cung Tư Mỹ đúng là không có chút sơ hở nào!

Nhưng một khi hồ ly đã có đuôi thì sớm hay muộn gì cũng sẽ có ngày lộ ra thôi!

Cung Tư Mỹ và Nhan Nhã Tịnh nói chuyện rất nhỏ tiếng, hơn nữa ngoài mặt hai người đều mang vẻ tươi cười, thành ra ai không biết chuyện còn tưởng quan hệ cả hai tốt vô cùng.

Hai mươi bộ lễ phục trong tiệm chuẩn bị cho Cung Tư Mỹ đều do chính tay tổng giám sát Phí Nam Châu hoàn thành.

Phí Nam Châu thiết kế lễ phục vừa hoàn hảo lại không thể tìm ra tì vết. Vì thể hiện phong thái cao siêu của mình, toàn bộ thiết kế của anh ta đều được Lưu Thị giới hạn sản xuất toàn cầu.

Lễ phục do Phí Nam Châu thiết kế cực kỳ được giới thượng lưu ưu ái truy tìm, ngàn vàng khó cầu. Lúc này thoáng cái đã đưa hai mươi chiếc váy tới cho Cung Tư Mỹ, khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ muốn chết.

Thật ra Nhan Nhã Tịnh cũng rất hâm mộ, khi cô học đại học là Phí Nam Châu đã thành danh rồi. Trước đây cô từng ước mơ trở thành nhà thiết kế cao cấp nhất tựa như Phí Nam Châu. Đừng nói là một lúc có được nhiều lễ phục do Phí Nam Châu thiết kế thế này, dù chỉ để cô sờ một chút thôi cũng đã rất vui.

Cung Tư Mỹ nhìn ra Nhan Nhã Tịnh yêu thích chỗ lễ phục này. Cô ta đắc ý nhướn môi, đáy mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ khoe khoang rõ rành rành: "Anh Gia Thành cũng thật là, một lúc bảo Nam Châu thiết kế cho tôi nhiều váy thế này, bảo tôi chọn thế nào bây giờ!"

Cung Tư Mỹ cầm đại một chiếc váy dạ hội đặt trước mặt mình lên, lắc lư trước mắt Nhan Nhã Tịnh: "Cái này thế nào?"

Bộ váy này màu vàng rượu vang, thiết kế đuôi cá, làn váy thêu đầy nụ hoa lụa, sang quý lại quyến rũ, đẹp theo kiểu lãng mạn.

Không cần mặc thử thì Nhan Nhã Tịnh cũng có thể tưởng tượng ra Cung Tư Mỹ mặc bộ váy này sẽ đẹp đến mức nào.

Vẻ ngoài của Cung Tư Mỹ vốn đã tao nhã quý phái, mặc chiếc váy này lại càng tôn người, tựa như nữ vương cao quý bề thế, đứng giữa vạn người, tỏa sáng vạn trượng. Thứ cô ta đạt được chính là vô số tiếng ca thán và khen ngợi.

Cung Tư Mỹ hỏi như vậy rõ ràng không phải trưng cầu ý kiến của Nhan Nhã Tịnh, chỉ đơn giản là khoe khoang thôi.

Không chờ Nhan Nhã Tịnh trả lời, cô ta lại cầm một chiếc váy khác lên: "Cái này cũng đẹp nữa. Ôi trời, Nam Châu thiết kế quần áo đều xinh đẹp vô cùng, thật là khó chọn! Phiền chết đi được!"

"Đều tại anh Gia Thành tốt với tôi quá mà, bảo tôi lựa chọn một bộ giữa nhiều bộ đẹp thế này chẳng phải là muốn tôi mệt chết sao!"

Nhan Nhã Tịnh cụp mắt cười mỉa mai, trình khoe khoang của Cung Tư Mỹ thấp thật sự! Không có chút sức sát thương nào hết!

Lúc này Cung Tư Mỹ đang cầm một chiếc váy màu bạc hở lưng, bộ váy này lựa chọn thiết kế vảy cá sáng lấp lánh.

Thật ra lễ phục thiết kế vảy cá rất dìm cấp bậc, chỉ cần hơi sơ ý thôi là sẽ khiến bộ trang phục trông rất rẻ tiền.

Nhưng bộ váy mà Phí Nam Châu, từ trên xuống dưới chỉ mang lại cho người ta cảm giác xa hoa.

Mỗi chiếc vảy ghép trên bộ váy này đều là may tay hoàn toàn, thậm chí còn đính kèm kim cương.

Nhan Nhã Tịnh từng xem người mẫu mặc bộ váy này đi catwalk trên bục chữ T khi thiết kế ra mắt, khoảnh khắc người mẫu bước lên sân khấu cứ như mang theo cả bầu trời sao đêm, linh động hoạt bát, lại mang theo vẻ thần thánh không thể khinh nhờn. Có lẽ tiên nữ hạ phàm chắc cũng chỉ đến như vậy là cùng.

Cung Tư Mỹ rõ ràng càng đẹp hơn người mẫu catwalk, cô ta mặc chiếc váy này lên chỉ e có thể lấn át cả bầu trời trăng sao.

Thật muốn… sờ một cái!

Nhan Nhã Tịnh buộc bản thân phải rời mắt khỏi chiếc váy này. Dù có sùng bái Phí Nam Châu đến đâu thì cô cũng không thể biểu hiện ra thua kém trước mặt tình địch được.

Nhan Nhã Tịnh lười nhác ngước mắt lên, nhếch môi cười tươi rói, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.

"Để cô chọn vài bộ quần áo đến phát mệt tức là đối xử tốt với cô à?"

Nhan Nhã Tịnh cố ý xích lại gần Cung Tư Mỹ: “Cung Tư Mỹ, không ngờ cô làm ra đủ loại chuyện xấu xa nhưng vẫn còn ngây thơ như thế đấy! Tôi nhắc nhở cô một câu nhé, đàn ông để cô chọn đồ mệt, không phải là tốt với cô đâu.”

Giống như đang chê gu của Cung Tư Mỹ vậy, mãi một lúc sau Nhan Nhã Tịnh mới chậm rãi nói: “Đàn ông để cô mệt trên giường mới là tốt với cô đó!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô không biết xấu hổ!” Mặt Cung Tư Mỹ đỏ lựng lên, cô ta không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại ngang ngược nói ra câu này với cô ta.

Cô ta luôn cố gắng để tạo ra vẻ ngoài rằng Lưu Thiên Hàn rất chiều chuộng cô ta, người trong giới cũng nói rằng bọn họ là cặp đôi thần tiên, nhưng Nhan Nhã Tịnh luôn có thể đâm kim vào đúng nơi mềm nhất trên người cô ta, khiến cô xa xấu hổ đến mức không thể thở nổi.

“Tôi không biết xấu hổ?” Nhan Nhã Tịnh giả vờ yếu ớt xoa eo mình: “Cung Tư Mỹ, cô nói xem chúng ta có buồn cười không chứ? Cô nói tôi không biết xấu hổ, nhưng đêm qua tôi lại mắng anh Lưu không biết xấu hổ trên giường cả đêm!”

“Ừm, đúng thật là anh Lưu không biết xấu hổ thật, cái eo già này của tôi sắp bị anh ấy làm gãy luôn rồi!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Cung Tư Mỹ hận đến mứng sắp nghiến nát cả răng, tuy rằng cô ta ác độc nhưng mồm miệng lại không lanh lợi bằng Nhan Nhã Tịnh, bỗng chốc không nghĩ ra được lời có tính sát thương lớn nào để phản kích lại Nhan Nhã Tịnh ngay.

“Cung Tư Mỹ, cô không cần gọi tên tôi suốt vậy đâu, tôi còn chưa não tàn đến thế, đến cả tên họ mình là gì cũng không biết!”

Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng liếc mắt nhìn lễ phục bị Cung Tư Mỹ siết tới nhăn nhúm, nói với giọng không có chút ý tốt nào: “Cung Tư Mỹ, cô nên chọn lễ phụ cho tử tế đi! Anh Lưu thích cô mệt dưới giường đó!”

Cung Tư Mỹ tức đến mức toàn thân run lên, cô ta càng nhìn lễ phục trong tay thì trong lòng càng thấy khó chịu, hận không thể xé nát lễ phục trong tay luôn.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn còn lý trí, ở chốn công cộng nếu như cô ta xé lễ phục được đưa tới, không biết sẽ bị người khác đồn đoán khó nghe như thế nào nữa!

Thấy Cung Tư Mỹ bị mình làm cho tức tới mức thở không ra hơi, trong lòng Nhan Nhã Tịnh thực sự sung sướng vô bờ. Nhưng dù sao thì trong tay Cung Tư Mỹ cũng là lễ phục mà thần tượng của cô thiết kế, cô không nỡ để tác phẩm của thần tượng bị làm hỏng như vậy, cuối cùng cô cũng không kìm được mà nói: “Cung Tư Mỹ, không phải cô thẹn quá hóa giận đấy chứ? Tức đến mức muốn xé bộ lễ phục này luôn à?”

“Tôi nên nói cô dũng cảm hay nên nói cô đáng thương đây? Anh Lưu chỉ thích xé quần áo trên người tôi, hoàn toàn không hứng thú với quần áo trên người cô, lẽ nào để tâm lý được cân bằng nên cô muốn xé quần áo của mình đấy à?”

Ban nãy Cung Tư Mỹ đã bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức đến mức đầu ngón tay run rẩy rồi, nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong câu này, Cung Tư Mỹ tức tới mức suýt chút nữa thì hộc máu.

Sao Nhan Nhã Tịnh lại không không biết xấu hổ đến như thế, ngay cả lời như vậy mà cũng nói được! Đêm hôm qua có phải bọn họ lại kịch liệt như thế, anh Gia Thành dũng mãnh như thú xé nát quần áo trên người Nhan Nhã Tịnh hay không?

Cung Tư Mỹ hận đến mức mặt cũng biến dạng, cô ta không kiềm chế được nữa, muốn cầm bộ váy trong tay đập mạnh lên cái bản mặt đắc ý này của Nhan Nhã Tịnh.

Nhưng bộ váy trong tay cô ta còn chưa đập xuống, giọng nói của Lưu Thiên Hàn đã vang lên từ đằng sau cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.