Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 515: Chương 515: Anh gia thành em sợ lắm




Rầm!

Trong điện thoại Lưu Thiên Hàn vang lên một tiếng nặng nề, sau đấy cuộc gọi lập tức bị ngắt.

Không phải Nhan Nhã Tịnh muốn nghe lén cuộc gọi của Lưu Thiên Hàn, thực sự là cô đứng quá gần anh, thêm vào đó giọng của Cung Tư Mỹ quá lớn, cô không muốn nghe thấy lời cô ta vừa nói cũng khó.

Nhan Nhã Tịnh trợn trừng mắt, vẻ mặt cô hoang mang, gì cơ?

Ban nãy Cung Tư Mỹ nói gì trong điện thoại cơ!

Cô ta nói cô cho người bắt cóc cô ta á? Lại còn hiếp trước rồi giết?

Sao cô không biết mình cho người bắt cóc Cung Tư Mỹ khi nào vậy?

Tự dưng đâu ra cái tội đấy, Nhan Nhã Tịnh không muốn gánh đâu.

Cô vừa định giải thích với Lưu Thiên Hàn rằng cô không bắt cóc Cung Tư Mỹ, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, cũng nhanh chóng lên xe, đạp mạnh chân ga, chiếc xe Koenigsegg lao đi nhanh như chớp.

Vừa lên xe, Lưu Thiên Hàn đã gọi điện cho Nhạc Dũng: “Tới ngoại ô phía nam, nhà xưởng cũ!”

Bây giờ Nhạc Dũng cách nhà xưởng cũ ở ngoại ô phía nam khá gần, lúc Lưu Thiên Hàn tới anh ta và thuộc hạ của anh ta đã cứu được Cung Tư Mỹ ra từ lâu rồi.

Năm người đàn ông cao to bị Nhạc Dũng và thuộc hạ của anh ta đánh cho răng rơi đầy đất, toàn thân Cung Tư Mỹ xộc xệch, co rụt cơ thể đầy vết thương ở góc tường, dáng vẻ bị tra tấn rất dã man.

Vừa nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, nước mắt của Cung Tư Mỹ đã rơi rơi lã chã: “Anh Gia Thành, cuối cùng anh cũng tới rồi! Em sợ lắm! Ban nãy em, ban nãy em suýt chút nữa thì bị...”

Nói tới đây, có thể là trong lòng Cung Tư Mỹ quá tủi thân, cô ta không thể nói hết ra lời kia được nữa, chỉ có thể òa khóc nức nở như con thú nhỏ bị thương.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu mày lại, anh ra hiệu với Nhạc Dũng. Tuy rằng Nhạc Dũng có chút không muốn, những vẫn cởi áo khoác vest trên người mình ra đắp lên cơ thể của Cung Tư Mỹ.

Cung Tư Mỹ tưởng rằng cô ta chịu uất ức lớn như thế này, Lưu Thiên Hàn tới đây chắc chắn sẽ không nói lời nào mà cởi áo ra ôm chặt lấy cô ta luôn, ôm cô ta vào lòng thật cẩn thận, nhưng anh hoàn toàn không làm theo hướng đó!

Nghĩ như vậy, trong lòng Cung Tư Mỹ càng tủi thân hơn, hai bờ vai cô ta không ngừng run rẩy, cứ như bị chuột rút vậy.

“Hu hu...”

Cung Tư Mỹ co rụt cơ thể vào trong góc tường, dáng vẻ hoảng sợ: “Anh Gia Thành, em sợ lắm, em sợ...”

“Cung Tư Mỹ, bây giờ em thế nào rồi?” Cuối cùng Lưu Thiên Hàn cũng lên tiếng, anh nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tư Mỹ, trên mặt cô ta cũng dính máu, thêm cả bờ vai cứ run rẩy của cô ta, đáng thương yếu ớt khó mà diễn tả được.

“Anh Gia Thành, em lạnh lắm, em sợ...” Cung Tư Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ đáng thương: “Anh Gia Thành, anh có thể ôm em được không?”

Nhạc Dũng đứng ngay bên cạnh Lưu Thiên Hàn, nghe thấy lời này của Cung Tư Mỹ, anh ta không nhịn được mà lùi một bước thật lớn ra đằng sau.

Đại ca đừng có bảo anh ta ôm Cung Tư Mỹ thay anh đấy nhé! Gu của anh ta thực sự không mặn như vậy đâu!

Sợ mình sẽ bị đại ca ban cho nhiệm vụ mà anh ta không thể làm được, Nhạc Dũng suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng quay người lại đạp một đạp lên người tên đàn ông vừa định ức hiếp Cung Tư Mỹ.

“Aaaa!”

Mấy tên đàn ông khi nãy đã bị đánh một cách hung tàn cho gãy mấy cái xương sườn rồi, bây giờ Nhạc Dũng đạp một phát như vậy, gã ta đau đến mức hét thảm như lợn bị chọc tiết!

“Đừng đánh tôi nữa! Đừng đánh tôi nữa! Tôi nói! Cho dù các anh hỏi gì tôi cũng nói hết!”

“Tôi cũng nói! Tôi sẽ nói hết!” Một tên đàn ông ở bên cạnh bị thuộc hạ của Nhạc Dũng đạp gãy ba cái xương sườn run rẩy lên tiếng: “Chúng tôi không cố ý muốn hại cô Cung đâu, chúng tôi thực sự chỉ cầm tiền làm việc cho người ta thôi! Tôi thực sự biết sai rồi, anh tha cho tôi đi!”

“Là... là Nhan Nhã Tịnh, cô ấy cho chúng tôi 600 triệu, bảo chúng tôi chơi cô Cung đến chết rồi chặt xác ra!”

“Mày nói ai cơ?” Nhạc Dũng đạp một phát thật mạnh lên mặt tên đàn ông đang nói kia: “Mày còn dám nói lung tung nữa, có tin tao xé rách mồm mày ra không!”

“Tôi thực sự không nói lung tung! Đúng thật là Nhan Nhã Tịnh bảo chúng tôi tới đây! Tôi trả lại 600 triệu cho cô ta, các anh thả chúng tôi đi có được không?”

Đương nhiên Nhạc Dũng sẽ không tin Nhan Nhã Tịnh cho mấy tên đàn ông này tới đây, anh ta túm lấy cổ áo tên đàn ông trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lúc này hung ác tới đáng sợ: “Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng, nói, rốt cuộc ai phái chúng mày tới! Nếu như chúng mà còn dám cắn người lung tung thì đừng ai mong được sống!”

Nhạc Dũng đi theo Lưu Thiên Hàn nhiều năm như vậy, khí thế trên người cũng được di truyền từ Lưu Thiên Hàn, lúc lạnh lùng còn khiến người ta thấy đáng sợ hơn cả hổ sói.

Cơ thể của tên đàn ông bị anh ta túm cổ áo không kìm được run rẩy, nhưng nhớ tới 1 tỷ 5 mà Cung Tư Mỹ hứa sẽ cho mình, trong lòng gã ta vẫn có một chút hy vọng, cắn răng quát lên: “Tôi không nói lung tung! Thực sự là Nhan Nhã Tịnh! Không tin anh có thể đi tra giao dịch chuyển tiền! Thực sự là Nhan Nhã Tịnh bảo chúng tôi bắt cóc cô Cung!”

“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thực sự biết sai rồi! Anh tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi thật sự chỉ là nhất thời thấy tiền sáng mắt, mù mắt rồi mà thôi!”

Nhạc Dũng tức đến mức đạp vào mồm gã đàn ông kia, đạp cho mồm gã ta đầy máu.

Vốn dĩ gã ta còn định nói xấu Nhan Nhã Tịnh thêm mấy câu theo như lời dặn của Cung Tư Mỹ, nhưng bây giờ mồm gã ta đầy máu, chẳng thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Cung Tư Mỹ ngẩng mặt lên, nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt đáng thương, đột nhiên một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt cô ta.

“Anh Gia Thành, vì sao Nhan Nhã Tịnh lại làm như vậy với em chứ! Em vẫn luôn cố gắng hết sức để hòa hợp với cô ta, em không hiểu, vì sao cô ta lại phải hại em như thế!”

Lúc nói chuyện, Cung Tư Mỹ còn cố ý giơ cánh tay có vết thương rõ ràng của mình lên: “Em bị người ta đánh rất thảm, bọn họ còn muốn cưỡng hiếp em nữa! Nếu không phải trợ lý Nhạc dẫn người tới kịp thời thì có khi bây giờ em chỉ còn là một cái xác thôi!”

“Anh Gia Thành, em không oán không thù với Nhan Nhã Tịnh, sao cô ta có thể hại em như thế chứ!”

Nói rồi, Cung Tư Mỹ lại bật khóc nức nở.

Nghe những lời lung tung của mấy gã đàn ông này, vốn dĩ Nhạc Dũng đã đủ phẫn nộ rồi, bây giờ nghe thấy Cung Tư Mỹ cố tỏ ra đáng thương, anh ta lại càng sôi máu hơn.

Anh ta biết, với tính tình của Lưu Thiên Hàn, nếu như anh ta dám đắc tội với Cung Tư Mỹ, anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.

Nhưng anh ta không cam lòng để Cung Tư Mỹ đắc ý làm được những gì mình muốn như vậy!

Bây giờ về cơ bản anh ta đã xác định được người đàn ông trước mắt chính là đại ca. Nếu đây là đại ca của anh ta thì vụ tai nạn xe đó, thậm chí cả cái chết của Lưu Gia Thành cũng không tránh khỏi liên quan tới Cung Tư Mỹ!

Nhạc Dũng nhìn sang Cung Tư Mỹ, ánh mắt dần lạnh đi: “Cung Tư Mỹ, tôi không tin cô Nhan có thể cho người hại cô! Có khi đây chỉ là một màn kịch cô tự biên tự diễn, chỉ để hãm hại cô Nhan chứ gì?”

Dù thế nào Cung Tư Mỹ cũng không ngờ rằng Nhạc Dũng dám không nể mặt cô ta như thế. Biểu cảm trên mặt cô ta chợt cứng đờ lại.

Phản ứng của cô ta rất nhanh, gần như ngay lập tức cô ta đã quay trở lại dáng vẻ đáng thương khi nãy: “Trợ lý Nhạc, sao anh có thể nói tôi như vậy? Tôi mới là người bị hại cơ mà! Rốt cuộc Nhan Nhã Tịnh đã cho anh lợi lộc gì để anh bảo vệ cô ta như thế? Hay là anh và Nhan Nhã Tịnh đã ở bên nhau từ lâu rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.