Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 591: Chương 591: Anh hai, em gả cho anh




Nhan Nhã Tịnh ngớ người, anh Lưu đang cầu hôn cô ư?

Cầu hôn thế này thì bất ngờ quá đấy?

Nhưng chỉ cần là anh Lưu cầu hôn cô, dù bất ngờ thế nào cô cũng thích.

Nhìn người đàn ông quỳ một gối trên mặt đất, bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh như thấy lại hình ảnh anh từng cầu hôn với mình lúc trước. Dưới đầy trời mưa hoa hồng, anh bị dị ứng phấn hoa, mặt mẩn đỏ hết cả lên nhưng vẫn thành kính đứng giữa biển hoa hồng đấy, từng bước đi về phía cô, nói: ‘Nhan Nhã Tịnh, gả cho anh được không?’

Sao có thể không được chứ!

Trái tim trong lồng ngực cô thổn thức vì anh, cả đời này cô chỉ muốn làm vợ của anh thôi!

Nhan Nhã Tịnh không chút chần chừ đùn đẩy nào, càng không lạt mềm buộc chặt, dồn sức bổ nhào vào lòng ngực Lưu Thiên Hàn, ôm lấy cổ anh, cúi đầu nỉ non.

“Anh hai, em gả cho anh.”

Lưu Thiên Hàn không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại đồng ý ngon ơ như vậy, anh chuẩn bị vài tờ A4 lời tâm tình còn chưa kịp nói đâu.

Nhưng không cần biết có cơ hội biểu diễn kỹ năng tâm tình hay không, cô có thể đồng ý lời cầu hôn của anh đã là kết cục ngọt ngào nhất với anh rồi.

Lưu Thiên Hàn ôm chặt cô gái trong lòng, cảm giác vẫn rất không chân thật. Anh khàn giọng thủ thỉ bên tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, không được đổi ý!”

“Anh hai, em thích anh như thế, sao có thể đổi ý được! Em ước gì nhanh chóng trở thành cô dâu của anh!”

Cô dâu…

Nghĩ đến đám cưới lần trước của cô với anh Lưu, đáy mắt Nhan Nhã Tịnh thoáng qua vẻ ảm đạm.

Thật ra cô vốn dĩ đã mặc xong váy cưới, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh rồi. Đáng tiếc, hôm đám cưới hai người, anh lại gặp tai nạn xe cộ. Từ đó về sau, thế giới của hai người đã không cách nào trở lại như ban đầu.

Nhưng bây giờ mấy chuyện đó đều không quan trọng nữa. Quan trọng là bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, trong lòng bọn họ vẫn thành kính yêu nhau.

Thấy Lưu Thiên Hàn ôm mình ngẩn người, Nhan Nhã Tịnh vội vàng nhắc nhở: “Anh hai, nhẫn đâu! Chắc không phải anh cầu hôn em mà đến nhẫn cũng không chuẩn bị đấy chứ!”

Bị Nhan Nhã Tịnh nhắc nhở, Lưu Thiên Hàn mới sực nhận ra mình quên đeo nhẫn cho cô.

Vừa rồi cô đồng ý lời cầu hôn khiến anh vui sướng không thôi, chỉ lo ôm cô mà hôn, kích động đến mức quên luôn chuyện quan trọng là đeo nhẫn.

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt sâu thẳm, lặng yên không nói, cầm hộp nhẫn mở ra, cực kỳ trịnh trọng đeo nhẫn lên ngón tay Nhan Nhã Tịnh.

Trên nhẫn cầu hôn mà Lưu Thiên Hàn chuẩn bị được khảm một viên kim cương hồng hình trái tim khéo léo tinh xảo, xung quanh còn nạm thêm rất nhiều kim cương nhỏ, xinh đẹp mà mộng ảo.

Nhan Nhã Tịnh tươi cười rạng rỡ nhìn nhẫn trên ngón tay. Thấy chưa, vòng đi vòng lại, cuối cùng anh vẫn bị cô bắt được thôi!

“Anh hai, thật ra hôm nay là sinh nhật em.” Nhan Nhã Tịnh cười hì hì hôn lên khóe môi Lưu Thiên Hàn: “Nhưng nhẫn cầu hôn không thể xem như quà sinh nhật được. Anh hai, em có thể đòi hỏi một món quà sinh nhật từ anh không?”

“Anh hai, em muốn ăn thịt.” Nhan Nhã Tịnh cười như một con cáo nhỏ, chỉ là da mặt vẫn hơi mỏng, nói đến một nửa mà má đã ửng hồng rồi.

Nhưng Nhan Nhã Tịnh lại không muốn biểu hiện xấu mặt trước Lưu Thiên Hàn, vẫn cố gắng trưng ra dáng vẻ đúng lý hợp tình nói với anh: “Anh hai, “bà dì” của em đi rồi, tối nay em có thể sinh bé con cho anh.”

Sinh bé con cho anh…

Lời này của Nhan Nhã Tịnh khiến sợi lý trí sót lại của Lưu Thiên Hàn đứt cái phựt.

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt đẩy anh: “Anh hai, đây là phòng khách, chúng ta về phòng được không?”

Lưu Thiên Hàn theo bản năng muốn nói không được, nhưng thấy cô gái nhỏ trong lòng đỏ bừng cả mặt, anh biết là cô thẹn thùng, anh cũng không thể quá mức không biết xấu hổ được.

Anh đành phải không tình nguyện đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất ôm cô phóng thẳng lên tầng.

Nhan Nhã Tịnh biết rõ đêm nay chắc chắn không cách nào cùng ăn tối được rồi. Nhưng trong lúc lên tầng, cô nhìn thoáng qua cả bàn đồ ăn đầy ắp, trong lòng vẫn cảm thấy luyến tiếc.

“Anh hai, hay là bọn mình ăn gì đó trước đi?” Nhan Nhã Tịnh ngẫm nghĩ một hồi rồi lại bỏ thêm một câu: “Em sợ anh không ăn gì, lát nữa sẽ không có sức.”

“Nhan Nhã Tịnh!” Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn thoáng cái đen như đáy nồi: “Em cảm thấy anh không được đúng không!”

“Hả?”

Nhan Nhã Tịnh mờ mịt vô tội, cô cảm thấy anh không được hồi nào?

Nhan Nhã Tịnh cẩn thận ngẫm lại lời mình vừa nói, bất chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng là cô vừa nói sợ anh không có sức.

Thật ra cô nói vậy không phải cảm thấy anh không được, chỉ đơn thuần lo lắng anh không ăn cơm sẽ bị đói thôi mà!

Thật đúng là, lòng tốt đều bị anh xuyên tạc thành tà ác như vậy luôn!

Không chờ Nhan Nhã Tịnh nói gì, Lưu Thiên Hàn đã cất giọng nói kiêu ngạo lại có phần mất tự nhiên bên tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, đêm nay anh sẽ cho em biết anh rốt cuộc có được hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.