Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 442: Chương 442: Anh lưu, anh không cần em thì sẽ phải hối hận




Lưu Thiên Hàn không ngờ mình lại bất ngờ nói ra câu kêu Nhan Nhã Tịnh và Lâm Tư Hãn chia tay. Nói xong, anh lập tức sửng sốt.

Anh vừa định nói thêm gì đó thì lại nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói, cô còn muốn ở bên anh?

Lưu Thiên Hàn khinh thường hừ lạnh, người phụ nữ này muốn một chân đạp hai thuyền đấy à!

Bên trái là Lâm Tư Hãn, bên phải là anh, không đúng, còn một cậu Giang gì đó nữa!

Tình yêu của người phụ nữ này cũng thật bao la!

“Nhan Nhã Tịnh, khẩu vị của tôi không nặng thế đâu!”

“Anh hai, khẩu vị của anh không nặng như vậy thì tại sao anh lại quan tâm em ở bên ai để làm gì?” Nhan Nhã Tịnh học dáng vẻ cười mỉa của Lưu Thiên Hàn: “Anh yên tâm, khẩu vị của em cũng không nặng vậy đâu, anh hai thật sự không phải gu của em!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này còn dám nói anh không phải gu của cô? Cô coi thường anh thế cơ à!

“Anh hai, đừng kêu tên em lớn tiếng như thế, em không có điếc!” Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo hất cằm: “Anh hai, em muốn ở bên ai là chuyện riêng của em, sau này xin anh đừng xen vào việc của người khác nữa!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô làm ra chuyện như vậy không thấy có lỗi với Thiên Hàn đã mất à?” Thật ra, Lưu Thiên Hàn cũng cảm thấy mình hơi lo chuyện bao đồng, nhưng anh không nhìn nổi Nhan Nhã Tịnh tình cảm bao la như vậy.

Nghe Lưu Thiên Hàn nói xong, Nhan Nhã Tịnh không phản bác lại ngay mà chỉ nhìn anh thật sâu, giống như muốn khắc sâu gương mặt kia vào tận đáy lòng.

Như thể đã trải qua một thế kỷ, Nhan Nhã Tịnh mới giống như si ngốc nói: “Không phải em có lỗi với anh ấy, mà là anh ấy có lỗi với em.”

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh quên mất em rồi, là anh có lỗi với em!

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh ở bên cạnh Cung Tư Mỹ, anh phản bội lại lời thề của chúng ta, là anh có lỗi với em!

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh làm em buồn như vậy, anh khiến em sống không bằng chết, là anh có lỗi với em!

Anh Lưu, anh có lỗi với em, anh có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xa lạ và lạnh nhạt của anh, tim em đau như cắt! Anh Lưu, là anh có lỗi với em!

Nhan Nhã Tịnh không nói với Lưu Thiên Hàn những lời này, cô chỉ lập lại một lần nữa như bị tẩu hỏa nhập ma: “Anh ấy có lỗi với em, là anh ấy không cần em, anh ấy có lỗi với em.”

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên ngẩng mặt lên, cô cắn chặt môi, ngay sau đó nói đầy tàn nhẫn: “Nếu anh ấy đã không cần em, vậy em sẽ ở bên người đàn ông khác! Em nói rồi, em phải để anh ấy đầu nhiều sừng nhất cái đất Vân Hải này. Nếu anh ấy kiên quyết không cần em, em sẽ dẫn theo con gả cho người đàn ông khác! Để cho vợ anh ấy gọi người đàn ông khác là chồng, để con anh ấy gọi người khác là ba!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô dám!”

“Anh xem em có dám hay không!” Nhan Nhã Tịnh cũng rất cứng rắn, cô hét lên với Lưu Thiên Hàn với vành mắt đỏ hoe.

“Anh ấy dám không cần em, em còn có gì mà không dám nữa! Nhan Nhã Tịnh em không có gì mà không dám!”

Ngón tay Lưu Thiên Hàn không tự chủ được mà cong gập lại, anh tức giận đến muốn mức muốn vặn gãy cổ Nhan Nhã Tịnh, nhưng khi đối diện với ánh mắt bất giác hiện lên vẻ yếu ớt của cô, anh lại không đành lòng.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, trong lòng Nhan Nhã Tịnh càng tức hơn: “Em nói được thì làm được! Anh ấy không cần em, em sẽ tìm người đàn ông khác! Đúng, ngày mai em sẽ đi đăng ký kết hôn với Tư Hãn! Dù sao thì Tư Hãn cũng bằng lòng cưới em!”

“Nhan Nhã Tịnh!”

Lưu Thiên Hàn tức giận đến mức không biết nên dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh thế nào. Thấy cô lại lên tiếng, anh thật sự không muốn tiếp tục nghe được lời nào khiến mình khó chịu từ miệng cô nữa. Anh cúi đầu, không màng hết thảy khóa môi Nhan Nhã Tịnh lại.

“Anh Gia Thành?” Giọng Cung Tư Mỹ tràn đầy đau đớn đột nhiên vang lên phía sau Lưu Thiên Hàn: “Hai người đang làm gì thế?”

Nghe thấy giọng Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn mới nhận ra bản thân thất thố, anh lại đi hôn người phụ nữ lả lơi ong bướm kia!

Hơn nữa, chỉ là một cái hôn đơn giản lại làm anh cầm lòng không đặng, gần như hoàn toàn mất khống chế!

“Cút!”

Lưu Thiên Hàn hoàn hồn, đẩy Nhan Nhã Tịnh ra không chút thương tiếc. Người phụ nữ trăng hoa này am hiểu câu dẫn đàn ông nhất, sau này anh nhất định không thể bị cô mê hoặc nữa!

“Anh Gia Thành, đau quá...” Cung Tư Mỹ bỗng nhiên ôm bụng, đau đớn ngồi xổm xuống đất: “Anh Gia Thành, em đau quá...”

“Tư Mỹ, em sao vậy?” Mặt Lưu Thiên Hàn tràn đầy lo lắng, bước nhanh tới trước mặt Cung Tư Mỹ, ôm chặt cô ta vào lòng: “Chúng ta đến bệnh viện!”

Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn ôm chặt Cung Tư Mỹ, ngực Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không thở nổi. Cô cho rằng mình đã làm rất tốt rồi, sắp sửa thành công tới nơi rồi. Nhưng Cung Tư Mỹ vừa xuất hiện đã khiến mọi cố gắng của cô đổ sông đổ biển.

Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh không cam lòng cứ để Lưu Thiên Hàn ôm Cung Tư Mỹ đi như vậy, cô gộp ba bước thành hai xông lên: “Không cần đến bệnh viện! Em là bác sĩ, có thể khám cho cô ta!”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh đã kéo cổ tay Cung Tư Mỹ không cho phép chối từ, bắt đầu bắt mạch cho cô ta.

Sắc mặt Cung Tư Mỹ tái nhợt, nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nằm yên trong lòng Lưu Thiên Hàn, để Nhan Nhã Tịnh bắt mạch cho mình.

Mạch đập mạnh mẽ, khí huyết tràn đầy...

Quả nhiên Cung Tư Mỹ đang giả vờ!

Nhan Nhã Tịnh rút tay về, lạnh nhạt nói: “Giả bệnh thôi, không cần đến bệnh viện.”

“Anh Gia Thành, đau quá, bụng em thật sự rất đau...”

Cung Tư Mỹ làm ra vẻ rất đau đớn, trán đổ mồ hôi lạnh, cứ như thể đang phải chịu đau đớn tra tấn sắp chết tới nơi rồi.

“Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy!” Lưu Thiên Hàn cười mỉa mai, không thèm nhìn Nhan Nhã Tịnh nữa, bế Cung Tư Mỹ lên xe thể thao của mình rồi nghênh ngang rời đi.

Nhan Nhã Tịnh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nở nụ cười vừa châm chọc lại vừa cô đơn.

‘Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy.’

Thì ra, bị người mình yêu nhất không tin tưởng, trong lòng sẽ đau đớn như vậy.

Nhan Nhã Tịnh chạy tới cửa gara như phát điên, muốn đuổi theo xe Lưu Thiên Hàn. Nhưng đôi chân làm sao có thể so với tốc độ như sấm sét của xe thể thao. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của mình lòng nóng như lửa đốt vì người phụ nữ khác.

Nhan Nhã Tịnh suy sụp ngồi trước cửa gara, nước mắt âm thầm lăn dài trên khóe mắt.

Anh Lưu, anh sẽ hối hận, chắc chắn anh sẽ hối hận.

Anh làm em đau như vậy, chắc chắn anh sẽ phải hối hận!

Mưa to tầm tã.

Mùa xuân ở Vân Hải thường xuyên có mưa phùn liên miên, nhưng mưa to như vậy thực sự hơi hiếm.

Nhan Nhã Tịnh lái xe, chạy như điên trong màn mưa xối xả, tưởng tượng đến bây giờ Lưu Thiên Hàn đang dịu dàng ôm Cung Tư Mỹ vào lòng, cẩn thận yêu thương quan tâm cô ta, tim cô lập tức đau đến mức sắp không thở nổi.

Lúc sắp đến Tầm Viên, có một đoạn đường gồ ghề bùn lầy. Cho dù trong lòng cô rối loạn đến khó chịu thì cũng không dám tiếp tục lái xe quá nhanh.

Nhan Nhã Tịnh nghe di động đổ chuông, biết là Nhan An Bảo hoặc là Nhan An Mỹ gửi tin nhắn đến. Cô vừa định xem bọn trẻ nói gì thì bỗng nhiên chú ý tới có một người nằm trong vũng bùn phía trước xe thể thao của cô.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh run lên, cô lập tức phanh xe, mới không cán qua người kia.

Nhan Nhã Tịnh không dám chần chừ mở cửa xe, đi xuống.

“Anh bị sao vậy? Anh có bị thương không?”

Nương theo đèn xe sáng tỏ, Nhan Nhã Tịnh có thể nhìn rõ tình hình trước mặt. Cô đỡ người đàn ông kia lên, lúc thấy rõ gương mặt người kia, cô khiếp sợ đến nổi không kìm được kêu thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.