Tại sao lại căng thẳng ư?
Mỗi lần đối mặt với anh là tim lại đập loạn cả lên, mặt cũng nóng bừng như phát sốt, dĩ nhiên là căng thẳng rồi!
Tất nhiên Nhan Nhã Tịnh sẽ không nói những lời này với Lưu Thiên Hàn, cô chỉ cười gượng: “Đúng đó, gặp anh Lưu tôi căng thẳng lắm. Tôi là vậy đấy, khi gặp trưởng bối rất dễ bị căng thẳng, anh Lưu là bề trên của tôi mà.”
Vốn dĩ trong con ngươi đen nhánh của Lưu Thiên Hàn còn có một chút mong đợi khó tả, nhưng vừa nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói vậy, gương mặt tuấn tú, kiêu ngạo của anh ngay lập tức sa sầm xuống.
Trưởng bối...
Trong lòng cô, anh già thế sao?
Thực sự mỗi khi ở cùng Hách Trung Văn, cô luôn cười nói, đùa giỡn vui vẻ biết bao, nhưng ở trước mặt anh, cô luôn căng như dây đàn, nghiêm túc và ngoan ngoãn.
Thật ra thì năm nay anh mới hai mươi bảy tuổi thôi.
“Cô thấy tôi già lắm sao?”
Một cảm giác áp lực tràn ngập trong phòng đọc sách khiến Nhan Nhã Tịnh gần như không thở nổi. Cô biết, trước mặt cô lúc này là người đàn ông vô cùng giàu có và quyền lực, cô không thể hỗn hào được.
Anh nói gì cô đều phải ngoan ngoãn gật đầu.
Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, sau khi ý thức được Lưu Thiên Hàn mới nói gì, cô lại vội vàng lắc đầu.
Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn lập tức đen như đáy nồi.
Phản ứng đầu tiên mới là suy nghĩ thẳng thắn nhất trong lòng, cô đúng là thấy anh rất già.
Lưu Thiên Hàn mím chặt môi, nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt lấy một cái, cũng không nói lời nào. Nhan Nhã Tịnh biết chắc hẳn là vì phản ứng vừa rồi của cô đã khiến anh không vui. Trong lòng cô không khỏi thấp thỏm.
Ánh mắt anh trầm xuống như muốn ăn thịt người. Nhan Nhã Tịnh có cảm giác bất cứ lúc nào anh cũng có thể đạp ghế đứng dậy, xé cô thành tám mảnh rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Sau đó sẽ cười nói, ha ha, đây chính là cái giá phải trả vì đã đắc tội với tôi!
Nhan Nhã Tịnh thầm giật mình, nỗ lực muốn xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa cô và Lưu Thiên Hàn lúc này.
Cô cười đến nỗi khóe miệng giật giật: “Anh Lưu, tôi thật sự không thấy anh già đâu. Sao anh Lưu lại già được cơ chứ, anh Lưu tràn đầy sức sống, cực kỳ phong độ, trẻ trung có thừa! Đúng vậy, rất trẻ trung!”
Lưu Thiên Hàn vẫn nhíu chặt mày, tràn đầy sức sống? Cực kỳ phong độ?
Sao anh cảm thấy những lời này của cô vừa cứng nhắc vừa giả dối thế nhỉ?
Trong lòng còn khó chịu hơn!
Lưu Thiên Hàn vẫn đen mặt, không nói lời nào, như thể có người mắc nợ anh cả nghìn tỉ không bằng. Trái tim Nhan Nhã Tịnh càng đập mạnh hơn, hình như cô thật sự gây ra tội lớn với anh Lưu rồi!
Thôi bỏ đi vậy, nếu đã không dỗ dành anh Lưu được thì đổi chủ đề là tốt nhất.
Nhan Nhã Tịnh vừa thu dọn hộp thuốc vừa ra vẻ một bác sĩ hiền từ dặn dò Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh sốt cao, nhớ phải uống thuốc đúng giờ. Nếu vẫn không hạ sốt thì ngày mai đến bệnh viện tiêm nhé.”
“Còn nữa, từ giờ nhất định phải chú ý, tuyệt đối không tắm nước lạnh thường xuyên. Ngâm mình trong nước lạnh cả một đêm, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.”
“Tôi bị bỏ thuốc, buộc phải tắm nước lạnh.” Lưu Thiên Hàn như thể cậu học trò bị giáo viên khiển trách, ngoan ngoãn giải thích với Nhan Nhã Tịnh.
“Bị bỏ thuốc cũng không nhất thiết phải tắm nước lạnh! Anh hoàn toàn có thể giải quyết bằng cách khác!” Chẳng hạn như bảo cô châm cứu cho anh, tối hôm qua cô muốn châm cứu cho anh nhưng anh lại không chịu!
“Cô muốn tôi đi tìm phụ nữ bên ngoài sao?” Hai mắt Lưu Thiên Hàn híp lại đầy nguy hiểm, trên mặt rõ ràng rất không vui.
“Thật ra thì anh tìm phụ nữ bên ngoài để giải quyết cũng được.” Nhan Nhã Tịnh có gì nói nấy: “Mà theo lý thuyết thì anh tìm một người đàn ông cũng được, tối qua Cố Bắc Vinh còn lo anh sẽ...”
Nghĩ đến bộ dạng sợ sệt của Cố Bắc Vinh tối qua, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được cười. Sự vui vẻ này bỗng chốc khiến cô không còn cảm thấy căng thẳng nhiều nữa.
Nhìn điệu bộ cười cợt của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng trở nên khó coi hơn.
Cô không chỉ nghĩ anh sẽ làm chuyện đó với heo nái mà bây giờ cô còn cho rằng anh sẽ nảy sinh ham muốn với đàn ông?
Lại còn là với Cố Bắc Vinh...
Nghĩ đến bộ mặt luôn treo nụ cười tươi rói của Cố Bắc Vinh, Lưu Thiên Hàn bỗng cảm thấy như vừa nuốt phải một con ruồi.
Có phải trong mắt cô, anh là người có thể “giải quyết” mọi lúc mọi nơi, chỉ cần có nữ giới ngay trước mặt là anh sẽ không kiềm chế nổi không?
Không đúng, trong suy nghĩ của cô, ngay cả nam giới anh cũng không kiềm chế nổi!
Anh ăn bừa ăn bãi đến thế sao?
Mặt Lưu Thiên Hàn hết xanh rồi tím, hết tím rồi lại xanh. Anh như thể nghiến răng nghiến lợi mà nói với Nhan Nhã Tịnh: “Tôi có bệnh sạch sẽ.”
Ý anh là, anh có bệnh sạch sẽ, không thể nào tùy tiện làm chuyện đó với phụ nữ hay heo nái, Cố Bắc Vinh thì lại càng không. Anh là người rất có nguyên tắc.
Nhưng anh không ngờ khi nghe câu này của mình, Nhan Nhã Tịnh lại có suy nghĩ khác.
Tay Nhan Nhã Tịnh run lên, hộp thuốc cũng xém chút nữa rơi xuống đất.
Anh có bệnh sạch sẽ.
Thảo nào tối qua anh với cô đã đến bước đó rồi mà lại không phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng.
Hóa ra là anh chê cô bẩn à.
Cũng phải, cô từng quan hệ với người đàn ông khác, còn có hai đứa con. Người cao quý như anh làm sao có thể để mắt đến cô!
Giống như có một xô nước lạnh dội xuống người cô từ đầu đến chân, khiến lòng cô ướt lạnh đến tê tái.
Cô và anh vốn dĩ không cùng một thế giới, là cô mơ mộng hão huyền.
Từ giờ về sau, trong lòng cô sẽ không còn bất kỳ suy nghĩ xa vời nào nữa.
“Anh Lưu, tôi về trước đây.” Vừa nói Nhan Nhã Tịnh vừa xách hộp thuốc, đi thẳng mà không quay đầu lại.
Lưu Thiên Hàn càng nhíu chặt mày hơn, thái độ của cô như thể bất chợt hụt hẫng, tại sao bỗng dưng cô lại không vui?
Chẳng lẽ anh không đụng vào heo nái lẫn Cố Bắc Vinh là sai sao?
Suy nghĩ của phụ nữ quả thật như kim dưới đáy biển.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không nhận ra rằng một người cao ngạo như anh mà cũng có ngày ngồi đoán suy nghĩ của một người phụ nữ.
Nhan Nhã Tịnh vừa về tới căn hộ trong khu phố Thiên Mệnh, Nhan An Mỹ liền khóc lóc chạy ra đón.
Hai vai cô bé không ngừng run run, trông rất tội nghiệp.
“Mẹ ơi...”
Nhan An Mỹ nhào vào lòng Nhan Nhã Tịnh, càng khóc to hơn.
“An Mỹ, con sao thế?” Lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh thấy Nhan An Mỹ khóc nức nở như vậy, cô nhìn mà xót.
“Mẹ ơi, tên béo dưới lầu nói con là đứa trẻ không có ba! Mẹ ơi chúng ta sống cùng ba có được không ạ?”
“An Mỹ, mặc dù bây giờ mẹ con mình không ở cùng ba nhưng các con vẫn được gặp ba thường xuyên mà!”
“Hai chuyện đó không giống nhau!” Nhan An Mỹ chớp đôi mắt to đang rưng rưng, cố sụt sịt một hồi: “Mẹ, An Mỹ không muốn chỉ được gặp ba vào cuối tuần, An Mỹ muốn ở cùng ba mỗi ngày! Mẹ, chúng ta dọn đến chỗ ba ở có được không?”
“Con không có ba như cây không rễ, An Mỹ không muốn làm một đứa trẻ không ba! Mẹ ơi, cả nhà mình sống cùng nhau có được không?”
Thấy Nhan An Bảo ngẩn ngơ,không nói gì, Nhan An Mỹ ra sức nháy mắt với cậu bé. Nhan An Bảo hiểu ý, đành hít hít mũi: “Mẹ, An Bảo cũng muốn sống với ba! Mẹ đồng ý với tụi con, dọn đến chỗ ba đi được không mẹ? An Bảo muốn ở bên ba mẹ mãi mãi!”