“Hai tin?” Thật ra Nhan Nhã Tịnh muốn nhanh chóng biết cả hai, nhưng con người luôn có một loại tâm lý, là luôn hi vọng mình có thể đối mặt với mọi bất hạnh trong cuộc sống trước, còn quãng đời còn lại, là luôn có thể bước chân trên con đường tươi sáng.
Nhan Nhã Tịnh liếc nhìn Lưu Thiên Hàn: “Vậy nghe tin xấu trước đi.”
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không lên tiếng, chỉ tỏ vẻ thần bí mà nhìn cô chằm chằm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi sốt ruột: “Anh Lưu, anh nói nhanh đi! Rốt cuộc tin xấu là gì?”
Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh thật lâu, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, anh đã cho người xác nhận rồi, Bùi Ninh Hinh đúng thật là bị nhiễm HIV, chúng ta chắc chắn không thể tránh khỏi.”
Nhan Nhã Tịnh đã chuẩn bị trước với chuyện này rồi, nhưng khi nghe Lưu Thiên Hàn nói ra một cách chắc chắn như vậy, Nhan Nhã Tịnh vẫn cực kỳ khó chịu.
Thật sự, không có cơ hội quay lại nữa rồi!
Khi ấy đi cứu Tô Thu Quỳnh, thật ra cô đã hạ quyết tâm đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của Tô Thu Quỳnh, cô đã nhiễm HIV, cô không sợ hãi, cũng không hối hận, điều duy nhất khiến cô khó chịu chính là anh Lưu cũng bị cô liên lụy.
Nhiều người có thể cho rằng việc cô một mình cứu Tô Thu Quỳnh là quá ngu ngốc, quá bốc đồng và quá tự cao, nhưng khi tính mạng của người mà bạn quan tâm nhất đang bị đe dọa, làm sao bạn có thể suy nghĩ thấu đáo được nữa!
Đương nhiên, khi đó cô có thể có phương án hai, nhưng cô sợ Tô Thu Quỳnh sẽ bị Nhan Vũ Trúc thủ tiêu, cô từng đọc được tin tức về con của một ngôi sao nữ bị bắt cóc, bọn bắt cóc bắt cô ấy đến một mình, không biết tại sao phóng viên lại biết được chuyện này, bọn họ nhiều chuyện mà đưa tin lên, còn đến tai cảnh sát, cuối cùng bọn bắt cóc thẹn quá hóa giận, con của ngôi sao nữ kia bị thủ tiêu.
Đây là nỗi đau mà cả đời ngôi sao nữ đó không thể vượt qua, Nhan Nhã Tịnh không muốn nỗi đau và sự hối hận như thế cũng xảy ra với mình, nên cô mới dùng mạng mình để đổi lấy khả năng sống sót ít ỏi cho Tô Thu Quỳnh.
“Anh Lưu, xin lỗi, em hại anh rồi.”
Nhan Nhã Tịnh nép vào lòng Lưu Thiên Hàn, áp chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên ngực anh: “Anh Lưu, anh có phải thấy em rất ngốc, vì không gọi điện thoại cho anh mà một mình đi cứu Tô Thu Quỳnh không?”
“Nhan Nhã Tịnh, em không ngốc.”
Lưu Thiên Hàn cưng chiều xoa cái đầu nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh: “Em chỉ quá quan tâm đến Tô Thu Quỳnh thôi! Em quan tâm đến mức khiến anh phải ghen tị.”
Không phải là Lưu Thiên Hàn đang an ủi Nhan Nhã Tịnh, mà anh thực sự không cho rằng hành động của Nhan Nhã Tịnh là ngu ngốc, anh chỉ thấy đau lòng.
Trên đời này có quá nhiều người thích đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích người khác, nếu mọi thứ không phát triển như mong đợi của họ, họ sẽ cảm thấy người khác không có đầu óc, ngu xuẩn.
Nhưng khi điều tương tự xảy ra với họ, chưa chắc bọn họ đã làm mọi chuyện được hoàn hảo.
Im lặng một lúc, Lưu Thiên Hàn nhẹ giọng nói: “Nhan Nhã Tịnh, chuyện lần này xem như là một bài học, sau này, anh sẽ không cho phép em liều lĩnh nữa! Bất kể là vì ai, anh cũng sẽ không cho phép em mạo hiểm một mình!”
“Anh là người đàn ông của em, cho dù xảy ra chuyện gì, dù tốt hay xấu, em đều phải để anh chia sẻ cùng em!”
Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng Lưu Thiên Hàn sẽ trách mắng cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lưu Thiên Hàn sẽ nói như vậy với cô.
Trái tim Nhan Nhã Tịnh khẽ rung động, cô không biết phải nói gì với Lưu Thiên Hàn, chỉ có thể ngẩng mặt lên, dùng sức hôn lên môi anh.
Thấy anh sắp giành lấy thế chủ động, cô vội vàng đổi chủ đề: “Anh Lưu, thế tin tốt là gì? Vừa nãy anh chỉ nói tin xấu, còn chưa nói tin tốt!”
“Tin tốt là...” Lưu Thiên Hàn cố ý kéo dài giọng, khiến Nhan Nhã Tịnh gấp đến mức muốn cào anh.
Anh cưng chiều mà hôn trộm lên môi Nhan Nhã Tịnh, trong giọng nói cũng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tin tốt là chuyện anh vừa nói với em là giả đấy!”
Những gì anh vừa nói là giả...
Nhan Nhã Tịnh ngây người nhìn khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn, đầu óc cô mịt mờ, vừa nãy Lưu Thiên Hàn nói anh chắc chắn là Bùi Ninh Hinh đã bị HIV, nếu những gì anh vừa nói là giả, thì có nghĩa là Bùi Ninh Hinh không bị HIV ư?!
Sao có thể như thế được?!
Rõ ràng Nhan Vũ Trúc nói Bùi Ninh Hinh bị Ngô Minh Triết tiêm cho một ống máu của Ngô Minh Triết, lẽ ra Bùi Ninh Hinh đã bị nhiễm bệnh rồi chứ?!
“Anh Lưu, anh đang dỗ em vui đấy à?”
Nhan Nhã Tịnh buồn bã cụp mắt: “Anh Lưu, anh không cần phải dỗ em vui đâu, em hại anh nhiễm bệnh với em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”
“Nhan Nhã Tịnh, anh không hề dỗ em vui. Lúc nãy Nhạc Dũng đã kiểm tra rồi, Bùi Ninh Hinh không hề bị HIV.”
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn không tin mình, Lưu Thiên Hàn nói tiếp: “Ngô Minh Triết rất dễ sốc khi tiêm, anh ta yêu cơ thể của mình như vậy, sao nỡ lòng rút máu trên người mình thật chứ! Ống máu anh ta tiêm vào người Bùi Ninh Hinh không phải của anh ta, anh ta chỉ cố ý hù dọa Bùi Ninh Hinh thôi!”
Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn không chớp mắt, nghe những lời Lưu Thiên Hàn nói, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Vốn dĩ trái tim cô đã rơi xuống vực thẳm của địa ngục, nhưng bây giờ, nó lại vui vẻ bay lên, nở rộ trên những tầng trời mây.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Lưu Thiên Hàn không giống như là đang nói dối cô, nhưng cô vẫn hỏi lại: “Anh Lưu, anh không lừa em thật chứ?”
“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đều rất khỏe mạnh, chúng ta sẽ răng long đầu bạc.” Lưu Thiên Hàn nói với Nhan Nhã Tịnh như đang hứa.
“Anh Lưu, anh mau nhéo em một cái! Em thấy mình như đang nằm mơ vậy!”
Thấy Lưu Thiên Hàn không hề có ý định nhéo cô, Nhan Nhã Tịnh chỉ đành vươn bàn tay nhỏ bé ra mà tự nhéo vào chân mình.
Nhan Nhã Tịnh nhéo mạnh đến mức suýt nhảy dựng lên vì đau.
Không phải đang mơ!
Cô và Lưu Thiên Hàn, thật sự không bị nhiễm HIV!
Nhan Nhã Tịnh mừng đến mức muốn cười thật to, lại muốn khóc thật to, cuối cùng cô không khóc cũng không cười, mà ôm chặt lấy cổ Lưu Thiên Hàn.
“Anh Lưu, em thấy mình thật hạnh phúc.”
Đúng vậy, thật hạnh phúc, còn có thể có được một cơ thể khỏe mạnh, quan trọng nhất là bên cạnh cô có một người thực sự yêu cô mà không ai có thể cướp mất, một người sẵn sàng sống chết với cô khi biết cô có thể bị nhiễm HIV.
Đời này có thể có được một anh Lưu, Nhan Nhã Tịnh cô có chết cũng không hối tiếc.
Nghĩ đến chuyện cô còn ngu xuẩn tìm Tô Ảnh Quân để đuổi anh Lưu đi, Nhan Nhã Tịnh vừa hối hận vừa đau lòng.
Cô cẩn thận ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em đòi chia tay với anh, còn tìm Tô Ảnh Quân đến chọc giận anh, chắc anh đau lòng lắm đúng không?”\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f