Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn sẽ không tin lời nói hươu nói vượn của Trịnh Kiều, nhưng cô vẫn không muốn bị người khác bôi nhọ trước mặt Lưu Thiên Hàn như vậy.
Cô quay mặt sang, vô thức giải thích với Lưu Thiên Hàn: “Em không làm hỏng túi xách trong tiệm! Trên túi xách không có vân tay của em, em có thể chứng minh bản thân trong sạch…”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn đã thẳng tay kéo cô vào trong lòng ngực: “Anh tin em.”
Anh tin em …
Đây chắc chắn là lời tỏ tình êm tai nhất trên đời này. Trong lòng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất ấm áp, biết rõ anh rất tin tưởng cô nhưng nghe chính miệng anh nói ra như vậy, trái tim cô vẫn không khống chế được mà rung động.
Nếu không phải xung quanh có nhiều người đang vây xem mà da cô mặt lại mỏng thì cô thật sự rất muốn nhón mũi chân, hôn một cái lên má Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lưu Thiên Hàn, hay là để tối về rồi hôn anh sau vậy.
Ai ngờ, trong đầu cô vừa mới xuất hiện suy nghĩ này thì giọng nói của Lưu Thiên Hàn đã vang lên ngay trên đầu cô: “Nếu em muốn hôn anh thì cứ tự nhiên, anh không ngại đâu.”
Nhan Nhã Tịnh bỗng trợn tròn hai mắt, cô nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, anh Lưu lại nói mấy loại lời đó với cô trước mặt nhiều người như vậy ư?
Tuy đúng là rất ngọt ngào nhưng cũng rất xấu hổ đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ đến mức sắp nhỏ được cả máu, đương nhiên là cô không có can đảm hôn Lưu Thiên Hàn trước mặt nhiều người như vậy rồi. Cô lặng lẽ véo nhẹ vào lòng bàn tay anh, đầu nhỏ gần như muốn vùi luôn vào ngực mình.
Những người vây xem xung quanh còn khiếp sợ hơn cả Nhan Nhã Tịnh.
Anh Lưu vừa nói cái gì thế?
Có phải bọn họ nghe lầm rồi đúng không? Sao bọn họ lại nghe được là anh Lưu ngang nhiên tỏ tình với con gái thế? Lại còn mang theo chút vẻ trêu ghẹo cưng chiều nữa?
Đây có phải là anh Lưu ăn tươi nuốt sống, giết người không chớp mắt, được mệnh danh là Diêm La sống trong truyền thuyết của Vân Hải không vậy!
Anh Lưu thật sự yêu người con gái tên Nhan Nhã Tịnh này đến điên dại rồi!
Nghe Lưu Thiên Hàn nói như vậy, Cao Bắc Vinh không nhịn được mà đập đập thật mạnh vào ngực mình mấy cái. Cảm thấy cái thân cẩu FA này phải chịu một vạn điểm bạo kích, đừng có mà công khai ngược đãi dân FA như vậy chứ!
Mấy người Trịnh Kiều với Cao Trúc cũng kinh hãi không thôi. Vừa nãy bọn họ còn ôm chút hy vọng, cho rằng Lưu Thiên Hàn chỉ chơi chơi với Nhan Nhã Tịnh chút thôi. Nhưng bây giờ xem ra, Lưu Thiên Hàn thật sự rất để ý Nhan Nhã Tịnh!
Tại sao Nhan Nhã Tịnh lại may mắn như vậy chứ!
Thấy lời nói vừa nãy của mình bị ngó lơ, Trịnh Kiều tiến lên một bước, nói tiếp: “Anh Lưu, tôi thật sự muốn tốt cho anh! Nhan Nhã Tịnh là người phụ nữ dối trá lật lọng, anh không thể bị cô ta lừa được!”
Nghĩ tới gì đó, Trịnh Kiều kích động nói: “Đúng vậy, anh Lưu, chắc chắn anh đã bị Nhan Nhã Tịnh lừa rồi! Anh có biết Nhan Nhã Tịnh đã có con rồi không! Cô ta có con với người đàn ông khác…”
“Cô nói đủ chưa!” Không đợi Trịnh Kiều nói xong, Cao Bắc Vinh đã ngắt lời cô ta: “Miệng rộng như vậy, không sợ căng vỡ đầu sao!”
“Cậu Cao, tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi!” Cao Bắc Vinh ghét bỏ liếc Trịnh Kiều một cái, “Vừa nãy cô nói dối trá lật lọng chứ gì? Được, vậy bây giờ chúng ta bàn luận xem rốt cuộc thế nào mới gọi là dối trá lật lọng!”
Cao Bắc Vinh nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho Ngô Minh Triết.
Có một số việc, lấy thân phận của anh ta với Lưu Thiên Hàn thì không hợp để tự mình ra tay làm, nhưng Ngô Minh Triết thì lại hợp!
Sự việc ngày hôm nay, Cao Bắc Vinh với Lưu Thiên Hàn cũng đã biết sơ sơ, đơn giản là có người cố ý làm hỏng túi Shadow rồi hãm hại Nhan Nhã Tịnh.
Anh ta với Lưu Thiên Hàn đều đã chú ý tới vết cắt trên túi xách.
Cái túi xách phiên bản giới hạn này, chất liệu cao cấp, những sợi chỉ dùng để thêu hầu hết đều là chỉ vàng, nên nếu chỉ dùng móng tay thì không thể làm hỏng được.
Muốn làm hỏng chiếc túi xách này thì phải dùng đến đồ vật sắc bén mới làm được. Anh ta cá là Trịnh Kiều vừa ăn cướp vừa la làng, đồ vật sắc bén kia vẫn còn trong túi của Trịnh Kiều!
Vốn dĩ Ngô Minh Triết tới đây là vì được Cao Bắc Minh dặn dò nên tất nhiên là anh ta có thể hiểu được ánh mắt kia của Cao Bắc Vinh.
Anh ta bước nhanh về phía trước, đoạt lấy túi xách của Trịnh Kiều, ngay sau đó kéo khóa túi xách ra rồi đổ tất cả những đồ trong túi của Trịnh Kiều xuống đất.
Nhìn những đồ vật rơi trên đất, Cap Bắc Vinh lập tức tươi cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo khiến người khác run sợ.
Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, nhặt con dao tỉa lông mày giữa một đống các loại chai lọ lên. Bởi vì lúc Trịnh Kiều cắt túi xách vội vàng quá nên bên trên con dao tỉa lông mày vẫn còn chút chỉ của chiếc túi xách kia.
Cao Bắc Vinh còn cố ý cho mọi người nhìn thấy đoạn chỉ còn mắc trên con dao tỉa lông mày. Ngay sau đó, anh ta đứng dậy, gần như là áp sát con dao tỉa lông mày lên mặt Trịnh Kiều.
“Trịnh Kiều đúng không? Bây giờ chân tướng đã rõ ràng. Tôi cũng muốn hỏi thử xem rốt cuộc ai mới là người gian dối lật lọng đấy?”
“Tôi…”
Mặt Trịnh Kiều trắng bệch, cô ta hoàn toàn không ngờ Ngô Minh Triết lại dám cướp túi của cô ta trước mặt mọi người.
Hành vi này của Ngô Minh Triết là điển hình của lưu manh. Nhưng bây giờ nhìn con dao tỉa lông mày trong tay Cao Bắc Vinh, sẽ không có ai đi trách Ngô Minh Triết cả, mà mọi người chỉ cảm thấy Trịnh Kiều quá ghê tởm, rõ ràng cô ta mới là người làm hỏng túi mà lại còn muốn hãm hại Nhan Nhã Tịnh vô tội.
“Trịnh Kiều, cô còn muốn nói gì nữa không? Cô đừng có nói là có người nào đó nhét con dao tỉa lông mày này vào túi của cô đấy nhé! Tất cả mọi người ở đây đều không phải là đồ ngốc, cái tội này không ai muốn gánh đâu!”
Cao Bắc Vinh dừng một chút rồi nói tiếp: “Trịnh Kiều, cô hãm hại chị dâu Cửu như vậy, có phải cô nên nói xin lỗi chị dâu Cửu không?”
“Đúng vậy, xin lỗi đi!”
“Thật là quá đáng, phá hỏng túi trong tiệm thì thôi đi, lại còn muốn hãm hại người khác nữa! Đây là cái thể loại minh tinh gì không biết! Sao loại người này vẫn còn mặt mũi đi đóng phim được thế!”
“Đúng vậy! Loại người này đáng lẽ ra phải cút khỏi giới giải trí!”
“Không chỉ cút khỏi giới giải trí thôi đâu, còn phải đền tiền nữa! Cái túi xách này bao nhiêu tiền? 2.666.400.000 đúng không? Tôi thấy phải bồi thường gấp đôi!”
“Đền tiền đi! Xin lỗi đi! Cút ra khỏi giới giải trí!”
…
Cơ thể Trịnh Kiều lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Cho tới bây giờ, cô ta vẫn còn cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều giống như đang nằm mơ vậy.
Rõ ràng cô ta đã nắm chắc phần thắng. Rõ ràng Nhan Nhã Tịnh đã bị cô ta giẫm xuống dưới chân, nhưng sao đột nhiên cô ta lại biến thành người bị mọi người đòi đánh?
“Tôi không làm! Là Nhan Nhã Tịnh hãm hại tôi!” Trịnh Kiều gân cổ lên gào: “Đúng vậy, là cô ta hãm hại tôi! Là cô ta bỏ dao tỉa lông mày vào túi của tôi! Là cô ta phá hỏng túi! Cô ta không biết xấu hổ, cô ta cố ý hại tôi!”
Trịnh Kiều chưa từng hoảng loạn như vậy. Cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, chỉ có thể liều mạng cắn Nhan Nhã Tịnh như một con chó điên.
“Trịnh Kiều, cô nghĩ nhiều rồi. Hãm hại cô? Tôi đâu có rảnh như vậy!” Nhan Nhã Tịnh lạnh nhạt quét mắt nhìn Trịnh Kiều: “Hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, là cô hãm hại tôi! Tôi cũng không bắt buộc cô phải xin lỗi tôi. Nếu cô phạm sai lầm mà còn đến chết cũng không chịu hối cải thì không cần phải xin lỗi tôi!”
“Tôi…”
Trịnh Kiều nghẹn họng, lời này của Nhan Nhã Tịnh làm cô ta không còn đường lui nào nữa. Nếu cô ta không xin lỗi thì chính là đang nói với mọi người cô ta có chết cũng không hối cải. Như vậy, cô ta sẽ càng mất mặt hơn.
Nhưng xin lỗi Nhan Nhã Tịnh thì cô ta lại không cam lòng!
Trịnh Kiều đang suy nghĩ nên nói gì để cứu vớt lại chút mặt mũi cho mình thì giọng nói lạnh lẽo như trên đỉnh núi tuyết của Lưu Thiên Hàn vang lên: “Xin lỗi!”