Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 497: Chương 497: Anh lưu muốn đánh nhan nhã tịnh




Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ ngủ say sưa trên giường, tay dồn sức túm cô lên như xách một con gà, sau đấy ném bừa sang sofa bên cạnh.

Cho phép cô ngủ trên sofa trong phòng anh là đã đủ nhân từ với cô rồi.

Lưu Thiên Hàn buông Nhan Nhã Tịnh ra, đang định đi tắm rồi quay về giường ngủ, thì cái đầu nhỏ của Nhan Nhã Tịnh chợt nghiêng đi, ọe một tiếng rồi tự nôn hết lên người mình.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Nhìn Nhan Nhã Tịnh mê man bò dậy khỏi sofa nôn không ngừng, Lưu Thiên Hàn thực sự muốn ném cô ra khỏi cửa sổ.

Tuy Nhan Nhã Tịnh không nôn lên người anh nhưng cô nôn hết lên người mình rồi. Anh ở cùng một phòng với cô, nếu như anh không xử lý đống ô uế trên người cô thì anh bị hôi chết mất!

Anh cố gắng kìm nén ý định muốn bóp gãy cổ Nhan Nhã Tịnh, sau đấy thở dài một tiếng bất đắc dĩ, cam chịu bế Nhan Nhã Tịnh lên, đi vào phòng tắm.

Lưu Thiên Hàn có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, cho dù là Cung Tư Mỹ, lúc ở quá gần cô ta hoặc khi cô ta chạm vào đồ vật riêng của anh, trong lòng anh đều khó chịu.

Nhưng bây giờ bế Nhan Nhã Tịnh cả người bẩn thỉu, vậy mà anh lại chẳng cảm thấy ghê tởm.

Thậm chí nhìn thấy cô nhăn khuôn mặt nhỏ lại, lồng ngực anh còn hơi khó chịu nhói lên.

Anh không muốn thừa nhận sự đặc biệt mà anh dành cho cô, cho nên khi nhìn thấy cô mơ màng mở mắt ra, anh lạnh lùng thốt một câu: “Tắm mình cho sạch đi!” Rồi quay người rời khỏi phòng tắm.

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh vô cùng choáng váng, cô tốn sức ngước mắt lên, chỉ cảm thấy cả phòng tắm đều chao đảo.

Thực ra cô là một người có tính cảnh giác rất cao, tối nay cô buông thả bản thân cứ ngủ như vậy chỉ vì cô nghe thấy giọng của anh Lưu, cô cảm thấy yên tâm từ tận đáy lòng, cho nên cô mới ngủ mà chẳng hề phòng bị chút nào.

Ban nãy cô lại nghe thấy giọng nói của anh Lưu, điều này chứng minh rằng cô vẫn còn ở cùng với anh Lưu.

Chỉ cần có anh Lưu ở đây, cho dù cô có say đến ngu người thì cô vẫn an toàn.

Nhan Nhã Tịnh cười ngây ngô một tiếng, ngáp một cái rồi vẹo đầu đi tiếp tục ngủ say sưa.

Lưu Thiên Hàn đợi ở bên ngoài gần nửa tiếng đồng hồ nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn không đi ra khỏi phòng tắm.

Sự mất kiên nhẫn lúc đầu dần biến thành lo lắng, có khi nào người phụ nữ kia chết đuối trong phòng tắm rồi không?

Có một số suy nghĩ một khi xuất hiện trong đầu thì cứ như mọc rễ vậy, Lưu Thiên Hàn không thể ở bên ngoài đợi được nữa, anh dồn sức mở cửa phòng tắm ra xông vào bên trong.

Nhan Nhã Tịnh không bị chết đuối, nhưng mà cô lại ngủ bên trong bồn tắm!

Mái tóc đen tùy ý xõa ra trên người cô, dày như rong biển, khiến khuôn mặt nhỏ của cô càng nhỏ tới đáng thương.

Cằm cô đã chìm vào trong nước, nếu như cơ thể cô còn tiếp tục trượt xuống thì chắc chắn sẽ chết đuối!

“Nhan Nhã Tịnh, cái người phụ nữ này, cô muốn chết đấy à!”

Nước đã lạnh đi từ lâu.

Cô say rượu lại còn ngâm trong nước lâu như vậy, không bị cảm mới lạ!

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình lại bị cô làm cho tức giận rồi!

Anh tức đến mức muốn đánh gãy chân cô!

Lưu Thiên Hàn thầm nghĩ, tối nay anh đưa Nhan Nhã Tịnh về đây chắc chắn là sai lầm vô cùng lớn!

Nhưng bây giờ cũng đã đưa người ta về rồi, anh không thể ném cô ra ngoài được.

Ai mà biết được sau khi anh ném cô ra ngoài, đầu cô có bị úng nước mà chạy về Lam Điều sủng hạnh ngôi sao nhỏ gì đó của cô hay không!

Lưu Thiên Hàn đang suy nghĩ xem nên giải quyết Nhan Nhã Tịnh như thế nào thì điện thoại trong áo gió của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên đổ chuông dồn dập.

“Nhã Tịnh, em chạy đi đâu vậy? Chúng ta uống rượu đi, tiếp tục uống rượu với nhau đi...”

Trong điện thoại vang lên tiếng say khướt của Tôn Lệ, Lưu Thiên Hàn đang định cúp máy thẳng luôn thì giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai anh.

“Em gái Nhã Tịnh, sao em chưa về vậy? Bọn anh đều chuẩn bị xong cả rồi, đợi em về sủng hạnh bọn anh đấy!”

Chuẩn bị xong cả rồi?

Cái gì mà chuẩn bị xong cả rồi?

Cơn giận khó khăn lắm mới kìm được xuống của Lưu Thiên Hàn lập tức tăng vọt lên, đôi mắt sâu thẳm kia của anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh, trông cô say như ma men thế này rồi còn muốn quay về tìm ngôi sao nhỏ nhỏ của cô à!

Ha!

Không biết tự lượng sức mình!

Nằm mơ đi!

Đêm nay trừ chỗ này ra, cô đừng hòng được đi đâu hết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.