Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 121: Chương 121: Anh lưu nhặt xác cho nhan nhã tịnh




Nghe thấy giọng nói này, Nhan Nhã Tịnh không cần nhìn mặt cũng biết là Tô Thái An.

Nhan Nhã Tịnh đã nghe qua chuyện xảy ra gần đây của Tô Thị. Trước đây cô vẫn luôn cho rằng Tô Thị kinh doanh đàng hoàng. Mấy ngày trước truyền thông đưa tin, Nhan Nhã Tịnh mới biết Tô Thị phát triển nhanh như vậy là vì dưới trướng của nó từng có một chuỗi sản nghiệp cực kỳ đen tối.

Buôn người để kiếm món lợi kếch xù.

Mấy năm gần đây Tô Thị từng bước trở nên lớn mạnh, sợ bị lộ nên mới dần bỏ nghề cũ buôn người đi.

Công chúng không khoan nhượng cho hành động buôn người này, Tô Thị sụp đổ là lẽ đương nhiên. Nghe nói, cổ phiếu của Tô Thị đã rớt giá từ lâu, danh tiếng rơi xuống đáy vực. Tập đoàn này phá sản là chuyện nhỏ, quan trọng là... ba của Tô Thái An sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Lúc chuỗi sản nghiệp của Tô Thị bị đưa ra ánh sáng, Nhan Nhã Tịnh cũng sốc trước tin tức này.

Dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Tô Thị do Tô Thái An quản lý lại làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy.

Cô càng nghĩ càng thấy ghê tởm, sao năm đó cô lại thích một người như thế chứ!

Cô vô cùng cảm ơn Nhan Vũ Trúc vì đã cho cô thấy rõ bộ mặt thật của Tô Thái An từ năm năm trước, dừng tổn thương lại kịp thời, nếu không chắc cô sẽ kinh tởm cả đời mất!

Nhan Nhã Tịnh cũng là một người mẹ, nếu hai đứa trẻ bị người ta lừa bán, cô chỉ ước gì có thể đâm bọn buôn người đó hàng ngàn nhát dao. Tô Thị phá sản là đáng đời!

Nhan Nhã Tịnh hất phăng tay Tô Thái An ra: “Tô Thái An, anh có bệnh đấy à? Tô Thị phá sản, anh thân bại danh liệt là do chính các người tự mình gây ra, liên quan gì đến tôi?”

“Đừng giả vờ nữa!” Tô Thái An bước tới, lại tiếp tục siết chặt tay Nhan Nhã Tịnh, trong mắt dấy lên thù hận hừng hực: “Nhan Nhã Tịnh, Tô Thị bị Lưu Thiên Hàn làm cho sụp đổ! Nếu không phải cô bảo Lưu Thiên Hàn chơi tôi, sao tôi có thể biến thành một con chuột qua đường như thế này chứ?”

“Nhan Nhã Tịnh, từ trước đến nay Tô Thái An tôi ân oán rõ ràng. Cô hủy hoại tôi, khiến tôi không thể nào sống nổi, vậy tôi cũng không thể để cô sống tốt được!”

Nhan Nhã Tịnh thầm giật mình, cô không ngờ nhà họ Tô thê thảm như vậy là nhờ bàn tay mạnh bạo của Lưu Thiên Hàn.

Nhưng cô không cảm thấy Lưu Thiên Hàn làm sai. Mấy năm nay, trẻ con và phụ nữ vô tội bị Tô Thị hủy hoại còn ít sao? Anh Lưu đúng là thay trời hành đạo!

“Tô Thái An, anh lúc nào cũng vậy, luôn thích đổ hết trách nhiệm lên người khác! Nếu anh trong sạch, cây ngay còn sợ chết đứng à? Tô Thái An, tôi cảnh cáo anh, sau này đừng quấn lấy tôi nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy! Còn nữa, bây giờ anh thảm như vậy thì cũng đừng đổ lỗi cho người khác, đúng người đúng tội cả thôi. Anh đáng đời lắm!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói ai đáng đời?” Đôi mắt đỏ ngầu của Tô Thái An như muốn nứt ra: “Nhan Nhã Tịnh, cô hại tôi còn hai bàn tay trắng, hại tôi thân bại danh liệt, dựa vào đâu mà cô còn ở đây xỉa xói tôi!”

“Tô Thái An, anh rõ là vô lý. Anh hai bàn tay trắng, thân bại danh liệt là do tội ác buôn người của anh. Tôi nào có năng lực ép anh buôn người chứ!”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không muốn tốn nước bọt với Tô Thái An, cô cố gắng rút tay ra khỏi tay anh ta: “Tô Thái An, buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát? E là cô không có cơ hội đó đâu!”

Nói xong, Tô Thái An lập tức kéo mạnh Nhan Nhã Tịnh đi về phía chiếc xe thể thao đậu bên cạnh.

“Tô Thái An, anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”

Nhan Nhã Tịnh ra sức giãy dụa, cô muốn quật ngã Tô Thái An, nhưng anh ta đã nhìn thấu ý định của cô từ trước, nên cô hoàn toàn không thể thực hiện được.

Với khả năng của Nhan Nhã Tịnh, nếu đánh một tên côn đồ bình thường thì có lẽ còn chiếm phần thắng. Nhưng đối mặt với Tô Thái An có sức vóc đàn áp tuyệt đối, cô lại chẳng có bao nhiêu sức lực để phản kích.

“Cứu với!”

Nhan Nhã Tịnh hét lên, hòng gọi bảo vệ chung cư ra ngoài, nhưng động tác của Tô Thái An rất nhanh. Cô còn chưa đợi được người tới cứu thì đã bị anh ta cưỡng ép nhét vào trong chiếc xe thể thao.

Tô Thái An nhét Nhan Nhã Tịnh vào trong xe xong, lập tức khóa chốt an toàn từ bên ngoài.

Nhan Nhã Tịnh ra sức đập cửa xe: “Tô Thái An, anh đừng nổi điên nữa! Mau thả tôi xuống xe đi!”

“Nhan Nhã Tịnh, với hành vi phạm tội của tôi, nếu bị cảnh sát bắt được, cô biết sẽ có kết quả gì không?” Tô Thái An cười lạnh lùng: “Trên tay tôi có vài mạng người, nếu bị bắt thì nhẹ nhất cũng là tù chung thân.”

“Đương nhiên, khả năng lớn nhất là tử hình.”

“Nhan Nhã Tịnh, cho dù tôi làm gì thì cũng đều phải chết, chẳng bằng dẫn cô theo cùng!”

Đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Tô Thái An qua gương chiếu hậu, cơ thể Nhan Nhã Tịnh không nhịn được run rẩy.

Tô Thái An không hề nói đùa, anh ta thật sự muốn giết cô!

Không!

Cô không thể chết được!

Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, Nhan Minh Tự vẫn chưa tỉnh lại, nếu cô chết thì bọn họ phải làm sao đây!

Con có mẹ giống như báu vật, còn con không mẹ như cây không rễ...

Sao cô có thể để con mình trở thành trẻ mồ côi được chứ!

“Tô Thái An, dừng xe lại! Tôi phải xuống xe!”

Tô Thái An lái xe thể thao phóng nhanh như chớp, Nhan Nhã Tịnh cố gắng bảo anh ta dừng xe lại, nhưng anh ta đã ôm suy nghĩ muốn cùng chết với cô rồi, hoàn toàn không có chuyện dừng lại.

Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, cô không ngừng tự nhủ, không được rối, không được rối.

Cô cố gắng nhớ lại biển số xe của Tô Thái An, cầm điện thoại lên định báo cảnh sát.

Nói thật, với tình huống hiện tại, khả năng cảnh sát có thể đuổi kịp xe của Tô Thái An rồi cứu cô ra là gần như bằng không. Nhưng dù vậy, ngoài gọi điện báo cảnh sát ra, cô không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp gọi báo cảnh sát, chuông điện thoại của cô đã reo lên.

Là Lưu Thiên Hàn gọi tới.

Đầu ngón tay của Nhan Nhã Tịnh chuyển động, nhận cuộc gọi này.

Rất có thể cô sẽ chết ngay lập tức, trước khi chết, cô muốn nghe thấy giọng anh.

Thật ra, cô còn muốn nói với anh một câu rằng ‘anh Lưu, thật ra tôi rất thích anh’. Nhưng vào thời điểm này, dường như những lời này đã không còn cần thiết nữa...

“Anh Lưu...”

“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ em đang ở đâu?”

Lúc nào giọng của Lưu Thiên Hàn cũng lạnh nhạt bình tĩnh, nghe không dịu dàng chút nào. Nhưng giờ khắc này, nghe được giọng nói của anh, Nhan Nhã Tịnh lại xúc động muốn khóc.

Nhan Nhã Tịnh vừa định nói ‘anh Lưu, giúp tôi nói với Hách béo chăm sóc tốt cho An Bảo và An Mỹ. Nếu có thể thì anh chăm sóc Minh Tự giúp tôi một chút’.

Nhưng cô còn chưa kịp thốt những lời này khỏi miệng, điện thoại trong tay đã bị Tô Thái An cướp mất.

“Lưu Thiên Hàn, anh hại tôi cùng đường bí lối, tôi sẽ giết chết người phụ nữ của anh! Anh cứ chờ nhặt xác cho Nhan Nhã Tịnh đi!”

Nói xong, Tô Thái An ném thẳng điện thoại của Nhan Nhã Tịnh ra ngoài cửa sổ.

“Tô Thái An, anh đừng nổi điên! Anh mau thả tôi xuống ngay! Tôi muốn xuống xe!”

Nhan Nhã Tịnh gắng sức đập cửa xe, nếu đập vỡ được cửa xe thì cô cũng sẵn sàng nhảy xuống. Nhưng vấn đề là chất lượng của chiếc xe thể thao này quá tốt, cô không đập vỡ được.

Tô Thái An cười mỉa đầy thâm hiểm: “Nhan Nhã Tịnh, đừng có lãng phí sức lực nữa! Cô nói xem chúng ta nên chết thế nào thì tốt nhỉ? Hay là rơi chết nhé! Ừm, tốt nhất là tan xương nát thịt, chết không toàn thây!”

Mãi đến khi tới vách núi ở vùng ngoại ô phía nam, Nhan Nhã Tịnh mới hiểu được rơi chết trong miệng Tô Thái An là có ý gì. Anh ta muốn lái xe cùng cô lao xuống vách núi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.