Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 414: Chương 414: Anh lưu sỉ nhục nhan nhã tịnh




Nhan Nhã Tịnh biết, cho dù con người có mất trí nhớ nhưng những cảm giác sâu trong lòng sẽ không biến mất hoàn toàn.

Tình yêu của anh Lưu với cô không thể nào biến mất, chỉ là cùng với việc anh mất trí nhớ, nó bị anh giấu tận sâu trong lòng mình, bây giờ, việc cô cần làm là cố gắng đánh thức tất cả những cảm giác sâu đậm của anh Lưu đối với cô.

Chỉ cần có thể khiến anh yêu cô thêm một lần nữa, mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Trước đây anh Lưu chưa bao giờ chống cự lại được cơ thể của cô. Bọn họ yêu nhau sâu đậm như vậy, bây giờ cô lại chủ động quyến rũ anh, dù sao anh cũng sẽ, không thể tự kiềm chế được đâu phải không?

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh liền nhìn Lưu Thiên Hàn đầy tình tứ.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô nháy mắt tán tỉnh đàn ông, động tác chưa đủ thuần thục nhưng cô cảm thấy nét mặt của bản thân chắc cũng xinh đẹp. Tô Thu Quỳnh nói rồi, khuôn mặt này của cô, đừng nói là liếc mắt đưa tình, cho dù rút gân đi thì vẫn ưa nhìn.

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sâu xa khôn lường, khóa chặt trên khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh. Nghe lời của cô nói, tầm nhìn của anh không nhịn được mà tự động rời xuống, rơi trên người cô.

Yết hầu không kiềm được mà chuyển động.

Lưu Thiên Hàn chửi thầm, vậy mà anh lại xém chút nữa bị một đứa gái ngành câu mất hồn rồi!

Hơn nữa, mới nãy anh còn có một giây phút bồng bột muốn dùng tay giúp cô đóng lại cái nút áo chết tiệt kia nữa!

Lưu Thiên Hàn càng nghĩ trong lòng càng khó chịu. Anh thẳng thừng nắm lấy Nhan Nhã Tịnh đang mềm oặt như bị rút gân rồi ném cô từ trên xe xuống không chút thương tiếc.

“Cút!”

Nhan Nhã Tịnh không hề có sự phòng bị, sức của Lưu Thiên Hàn cũng quá lớn, cơ thể của cô lảo đảo, không đứng vững được rồi ngã ra đất, nhếch nhác không thể tả.

Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, cắn môi dưới, vừa quật cường lại vừa tủi thân. Cô chắc chắn, người đàn ông trước mặt này chính là anh Lưu của cô! Nhưng chuyện anh làm với cô lại chẳng hề giống anh Lưu của cô chút nào cả!

“Anh Lưu, em không đi!” Nhan Nhã Tịnh cố chấp nói từng câu từng chữ: “Anh là chồng của em, tối nay anh bắt buộc phải theo em về nhà. Nếu không, anh đừng hòng bỏ mặc đi!”

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn cười mỉa, người phụ nữ này lại hăng hái lên rồi đúng không?

Một đứa gái ngành còn muốn anh ta theo cô về nhà?

Sao cô không lên trời luôn đi!

“Một đêm của cô bao nhiêu tiền?”

“Hả?” Nhan Nhã Tịnh ngớ người ra, cô không sao ngờ được Lưu Thiên Hàn lại bỗng dưng hỏi một câu như vậy, cô bất giác hỏi lại anh: “Anh Lưu, lời này của anh có ý gì?”

“Cô quấn lấy tôi cũng chỉ là vì kiếm tiền thôi. Tôi cho cô cái giá gấp mười lần, sau này đừng quấn lấy tôi nữa!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn cầm lấy ví tiền, lấy một tệp lớn toàn tờ năm trăm nghìn ném vào mặt cô.

Sức của Lưu Thiên Hàn rất lớn, cảm giác bị ném một tệp toàn năm trăm nghìn thế này vào mặt thực sự rất đau, những góc nhọn quẹt qua khuôn mặt mềm mịn của Nhan Nhã Tịnh, có đôi chỗ còn rỉ ra máu.

Đây chẳng phải lần đầu Lưu Thiên Hàn dùng tiền ném cô, nhưng lần này còn đau đớn hơn cả trước kia.

Lúc ấy cô chẳng thích anh như vậy, cho dù anh có dùng tiền ném cô, cô cùng lắm chỉ thấy tủi hổ và nhục nhã thôi.

Nhưng bây giờ, trong lòng cô là cơn đau xé ruột gan.

Đau tới mức cô suýt chút nữa không thể thở nổi mà đi về chầu trời rồi.

Viền mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ lên, cô muốn khóc nhưng lại khóc chẳng ra nước mắt, sao anh Lưu yêu chiều cô như báu vật lại biến thành như vậy chứ!

Đã thế, anh còn coi cô như mấy đứa bán hoa!

Sao anh Lưu của cô có thể dùng tiền ném cô được chứ!

Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn ngồi trên mặt đất không động đậy, chút kiên nhẫn của Lưu Thiên Hàn cũng sắp hết rồi: “Sao? Còn chê ít à?”

“Anh Lưu, em không phải loại phụ nữ như anh nghĩ! Em là vợ của anh!”

Nhan Nhã Tịnh nhặt từng tờ năm trăm nghìn rơi rải rác trên mặt đất. Anh Lưu ngang ngạnh khó bảo như thế, cô cũng tức vô cùng, cô cực kỳ muốn ném cục tiền năm trăm nghìn này vào mặt anh cho hả giận, trút sự bực dọc tủi hờn của mình ra.

Nhưng mà, đánh anh thì cô lại không nỡ.

“Vợ?”

Ý cười của Lưu Thiên Hàn lạnh lùng như băng: “Tìm loại đàn bà chẳng sạch sẽ như cô làm vợ, khẩu vị của Lưu Gia Thành tôi không nặng như thế đâu!”

Loại đàn bà chẳng sạch sẽ?!

Khẩu vị của anh không nặng như thế?!

Nhan Nhã Tịnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, trước kia là ai ở bên cạnh cô rồi đêm nào cũng vô liêm sỉ quấn lấy cô làm đủ các thể loại không thuần khiết? Không đúng, lắm lúc ngay cả ban ngày thì anh cũng thích quấn lấy cô.

Sao lúc ấy anh không nói khẩu vị anh không nặng như vậy đi!

Ha!

Có phải là mất trí nhớ rồi, ở bên cạnh Cung Tư Mỹ mấy tháng, biết được điểm tốt của người tình trong mộng nên bắt đầu ghét bỏ cơm nhà như cô đúng không?

Trái tim của đàn ông đúng là thất thường hơn cả thời tiết tháng 6!

Lưu Thiên Hàn định nói một câu nặng nề như vậy rồi lên xe luôn, không muốn để ý tới người phụ nữ ra ngoài bán hoa còn vô liêm sỉ này nữa.

Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hồng, nhìn thấy cô yếu đuối nhưng quật cường ngước cằm lên, trong lòng anh không hiểu sao lại đau như nứt ra.

Trái tim đau như bị xé toạc, chân anh phút chốc như mọc rễ ở đó, bỗng chốc chẳng thể nào tuyệt tình rời đi được.

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn âm trầm đến đáng sợ, sau khi anh tiếp quản lại Lưu Thị, thủ đoạn như sấm chớp, sát phạt quyết đoán khiến vô số người kinh hồn táng đảm. Trước giờ anh không bao giờ mềm lòng vì thứ gì, nhưng với người phụ nữ tình trường phong phú này, anh lại nảy sinh tình cảm trước giờ không nên có ở anh.

“Anh Lưu, anh cảm thấy em là loại gái bán hoa đúng không?”

Lưu Thiên Hàn đang trầm mình trong cảm xúc của bản thân thì giọng nói giận dữ của Nhan Nhã Tịnh chợt vang lên bên tai anh.

Anh bất giác cười giễu: “Sao nào? Gặp đàn ông là quấn lấy không buông, cô không phải gái bán hoa, lẽ nào còn là phụ nữ trung trinh tiết liệt?”

Nhan Nhã Tịnh rất yêu Lưu Thiên Hàn, nhưng cô cũng biết phát bực chứ.

Cô tưởng anh chết rồi, cô đau lòng không biết bao ngày bao đêm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, vậy mà anh chẳng nói được một câu ấm lòng mà còn coi cô thành loại phụ nữ ấy, cô không nhịn được!

“Đúng, em chính là loại phụ nữ không sạch sẽ đấy!”

Nhan Nhã Tịnh đứng dậy khỏi mặt đất, đôi mắt cô đỏ hoe, mang theo nét tủi thân của cô gái nhỏ, tức giận hét lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em nói anh biết, em chính là loại phụ nữ đó đấy!”

“Anh không cần em nữa chứ gì? Trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ thôi phải không? Được lắm! Tối hôm nay em sẽ đi tìm người đàn ông khác, bẩn thỉu dơ dáy!”

Mới đầu Nhan Nhã Tịnh nói lời này còn có sức lực tràn trề lời lẽ hùng hồn. Nhưng nói tới sau cùng, trong lòng cô quá khó chịu quá tủi thân, giọng của cô không nhịn được mà nức nở.

Sợ Lưu Thiên Hàn nhìn thấy nét yếu đuối trên khuôn mặt cô, nhìn ra cô miệng hùm gan thỏ, cô hoảng loạn quay mặt đi, nghẹn ngào nói: “Anh Lưu, nếu anh đã không cần em, em cũng chẳng cần anh nữa! Tối hôm nay, em sẽ cho anh cả một rừng sừng!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chỉ nói những câu này thôi vẫn chưa đỡ giận. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Ừm, em đi tìm hai người đàn ông, không, em tìm hẳn mười người, hai mươi người đàn ông luôn, cho anh nhiều sừng nhất Vân Hải!”

“Anh Lưu, anh nghe cho rõ đây, tối nay em chắc chắn sẽ cho anh cái đầu nhiều sừng nhất đất Vân Hải này!”

Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh ném luôn chiếc áo khoác voan đang mặc rồi xoay người đi thẳng tới cửa lớn Lam Điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.