Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 517: Chương 517: Anh lưu thật dịu dàng




Một điều chắc chắn là bây giờ Lưu Thiên Hàn đã không kìm lòng được mà yêu Nhan Nhã Tịnh rồi.

Còn Nhạc Dũng là cấp dưới anh tin tưởng nhất.

Nếu người phụ nữ anh yêu nhất lên giường với cấp dưới anh tin tưởng nhất, còn bị bắt ngay tại trận thì sẽ ra sao đây?

Có phải anh sẽ chỉ ước gì giết chết bọn họ ngay tại chỗ không?

Cung Tư Mỹ càng nghĩ thì trong lòng càng vui vẻ. Cô ta nôn nóng lấy di động dự phòng của mình ra, lén gửi một tin nhắn.

Sau khi Lưu Thiên Hàn lái xe đi tìm Cung Tư Mỹ, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cực kỳ thấp thỏm.

Cô thật sự rất sợ, sợ anh sẽ tin tưởng Cung Tư Mỹ mà không hề do dự, coi cô thành ả đàn bà lòng dạ rắn rết ghê tởm.

Nhan Nhã Tịnh gọi mấy cuộc liên tục cho Lưu Thiên Hàn, nhưng anh không hề bắt máy.

Bây giờ cô cũng không biết phải đi đâu mới có thể tìm được anh. Nhưng cô vẫn muốn nhanh chóng gặp anh để giải thích rõ ràng.

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn quyết định đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn ôm cây đợi thỏ.

Cho dù anh sẽ ở bên cạnh Cung Tư Mỹ nhưng nhất định cũng phải về nhà. Cô không tin sau này đêm nào anh cũng sẽ ở lại phòng ngủ của Cung Tư Mỹ mà không về nhà!

Hôm nay công việc của Nhan Nhã Tịnh rất bận, cộng thêm biết được chuyện của Liễu Đào khiến tâm trạng cô không tốt. Gần như buổi trưa chẳng ăn được gì, bây giờ bụng cô đói đến khó chịu. Nhưng rõ ràng bụng đã đói đến mức này, cô vẫn chẳng có khẩu vị gì cả.

Không có khẩu vị gì nên Nhan Nhã Tịnh dứt khoát bỏ bữa luôn. Hôm nay cô không lái xe nên đón taxi đi thẳng đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn, chờ anh trở lại.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hôm nay mình thật sự rất xui xẻo, cô mới đứng chờ trước cổng biệt thự không bao lâu thì trời đổ mưa.

Mưa xuân phất phơ, không lạnh như thời tiết mùa thu và mùa đông, nhưng cơn mưa phùn lất phất không ngừng tạt lên người cũng lạnh đến mức không hề dễ chịu.

Thiết kế cổng biệt thự nhà Lưu Thiên Hàn lại không có chỗ cho người ta tránh mưa. Thật ra cô có thể đi chỗ khác trú mưa, nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội gặp được anh.

Cô gọi điện nhưng anh lại không nghe máy, nếu như không thể nhanh chóng gặp nhau thì chắc chắn anh sẽ ngày càng hiểu nhầm về cô hơn.

Không phải chỉ là một cơn mưa xuân thôi sao! Có gì ghê gớm đâu chứ!

Nhan Nhã Tịnh kéo chặt áo sơ mi voan trên người, cắn răng tiếp tục chờ Lưu Thiên Hàn.

Lúc này cô có hơi hối hận, nếu biết trước đêm nay trời sẽ đổ mưa thì có đánh chết cô cũng sẽ không ăn mặc phong phanh như vậy!

Sau này đi ra ngoài phải mang theo ô để phòng trời mưa mới được! Con người ấy à, đúng là phải vấp ngã rồi thì mới khôn ra được!

Lúc Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình sắp chết cóng thì một chiếc Koenigsegg màu đen bỗng dừng lại trước mặt cô.

Nhan Nhã Tịnh biết đây là xe của Lưu Thiên Hàn.

Cuối cùng cũng chờ được anh rồi, Nhan Nhã Tịnh không cảm thấy lạnh nữa, bây giờ trong lòng cô chỉ tràn ngập vui mừng.

“Anh hai...”

Nhan Nhã Tịnh chạy chậm đến trước xe, định gõ cửa sổ kêu Lưu Thiên Hàn xuống xe.

Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào thì cửa sổ xe đã cánh cửa xe đã đột ngột mở ra. Ngay sau đó bên trong vang lên tiếng hét tức giận của Lưu Thiên Hàn: “Nhan Nhã Tịnh, cô bị bệnh đấy à! Ai cho cô dầm mưa hả!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy có lẽ cô bị mưa xối đến nỗi đầu óc không được bình thường mất rồi. Sao bây giờ bị anh Lưu mắng như vậy mà đáy lòng cô vẫn cảm thấy rất ấm áp chứ.

Nhan Nhã Tịnh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thành thật nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em muốn gặp anh, nhưng anh lại không nghe điện thoại của em. Em sợ sẽ không tìm được anh nên chỉ có thể ở đây chờ anh thôi.”

May mà anh không để cô chờ lâu lắm.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói như vậy, Lưu Thiên Hàn mới chú ý mình không cẩn thận chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng. Mà trên màn hình đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ của cô.

“Nhan Nhã Tịnh, sau này không được dầm mưa nữa!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Nhan Nhã Tịnh gật đầu như giã tỏi, nhớ đến chuyện Cung Tư Mỹ bị bắt cóc, cô vội vàng hỏi: “Anh hai, đã tìm được Cung Tư Mỹ chưa? Em đến đây chính là muốn giải thích với anh, em thật sự không cho người bắt cóc cô ta.”

“Em thừa nhận là mình không thích cô ta, nhưng cho dù ghét đến đâu em cũng không thể làm ra chuyện bắt cóc mất hết tính người này được! Anh hai, em biết anh không tin em, nhưng dù thế nào em cũng mong anh có thể cho em một cơ hội giải thích. Em không làm, thật sự không hề làm.”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng đây xối mưa lâu như thế chính là để nói những lời này với tôi à?”

Nhan Nhã Tịnh khẽ gật đầu: “Anh hai, nể tình em dầm mưa lâu như vậy, anh có thể đừng chỉ tin lời nói một phía của Cung Tư Mỹ được không?”

Nghe ra sự dè dặt rõ ràng trong lời Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn không kiềm nén được sự đau lòng che trời lấp đất. Anh bước lên trước một bước, ôm chặt cô vào lòng. Tuy rằng lời nói ra vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng vẻ dịu dàng trong mắt lại không gì che giấu nổi.

“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô bị ngốc không hả!”

Thấy trên người Nhan Nhã Tịnh đã ướt đẫm, Lưu Thiên Hàn không dám lề mề, lập tức bế ngang người cô lên rồi đặt vào ghế sau.

Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hàn có thói quen ở sạch. Cô sợ người mình ướt sẽ làm bẩn xe anh, sợ anh nổi giận nên bất giác muốn xuống xe.

“Anh hai, không cần ngồi xe đâu, em đi bộ là được rồi.”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thật sự sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết luôn rồi. Cô đã ướt nhẹp như vậy rồi mà còn muốn xuống xe đi bộ dầm mưa nữa à?

Lưu Thiên Hàn tức đến mức không muốn nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh nữa, thẳng thừng khóa cửa xe rồi ngồi lên xe giẫm chân ga.

Nhan Nhã Tịnh ngồi ngay ngắn, cố gắng không làm bẩn ghế sau xe Lưu Thiên Hàn. Dù sao, bởi chuyện Cung Tư Mỹ bị bắt cóc mà quan hệ giữa hai người đã trở nên hơi căng thẳng, cô không thể làm nó càng tồi tệ hơn được.

“Anh hai, có phải anh không tin em không?” Giọng Nhan Nhã Tịnh khẽ khàng như muỗi kêu, vừa nghĩ đến việc anh Lưu đã từng tin tưởng mình như thế, nay lại chỉ tin người phụ nữ khác, tim cô lập tức đau như cắt.

Lưu Thiên Hàn chỉ im lặng, bây giờ anh vẫn đang chìm đắm trong cơn giận người phụ nữ này đứng ngây người dưới mưa nên không muốn để ý đến cô.

Nhan Nhã Tịnh không nghe thấy Lưu Thiên Hàn trả lời, trong lòng càng khó chịu hơn. Cô hơi gằm mặt, khẽ cắn môi dưới, sau đó nói nhỏ: “Anh hai, em biết mà, anh sẽ không tin em đâu.”

Lưu Thiên Hàn tức đến mức thật sự không muốn quan tâm Nhan Nhã Tịnh nữa. Nhưng qua kính chiếu hậu, anh có thể nhìn rõ cô gái nhỏ ngồi phía sau cắn môi trông vô cùng đáng thương. Rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa tái nhợt vừa yếu ớt, nhưng dáng vẻ hơi hất cằm lên kia lại đầy quật cường.

Quật cường đến mức khiến anh đau lòng.

Cuối cùng, Lưu Thiên Hàn không thể giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nói với vẻ hơi bất lực thất bại: “Nhan Nhã Tịnh, ai nói tôi không tin cô!”

Nhan Nhã Tịnh còn tưởng mình nghe lầm: “Anh Lưu, anh nói cái gì? Ý anh là anh chịu tin em rồi đúng không? Anh tin em không cho người bắt cóc Cung Tư Mỹ đúng không?”

Lưu Thiên Hàn rất chê bai chỉ số thông minh của Nhan Nhã Tịnh. Anh đã nói rõ đến thế rồi mà người phụ nữ này vẫn nghe không hiểu ư?

Nếu như người khác dài dòng vô nghĩa như vậy thì anh đã tát văng từ lâu rồi, nhưng anh luôn có sự kiên nhẫn khó có thể tưởng tượng nổi đối với Nhan Nhã Tịnh.

Anh khẽ thở dài, giọng dịu dàng đến mức hơi khó tin: “Nhan Nhã Tịnh, tôi tin cô.”

Nhan Nhã Tịnh, tôi tin cô...

Câu này nghe thật êm tai!

Nhan Nhã Tịnh bỗng cảm thấy vui vẻ muốn khóc.

Làm sao bây giờ! Cô chợt cảm thấy mình thật hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc!

Mãi cho đến khi được Lưu Thiên Hàn ôm vào phòng khách, Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc được anh Lưu tin tưởng, không thể tự thoát ra được.

Muốn hôn anh Lưu một cái quá đi!

Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên định hôn Lưu Thiên Hàn.

Nhưng môi cô còn chưa kịp chạm vào môi Lưu Thiên Hàn, anh đã lạnh lùng ra lệnh cho cô: “Nhan Nhã Tịnh, cởi quần áo ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.