Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng mở to mắt, cô bị hành động của Lưu Thiên Hàn làm cho choáng váng.
Vậy mà, anh Lưu, anh lại hôn cô!
Cô đã bị Nhan Vũ Trúc tiêm vào người loại máu có chứa thứ virut kia rồi, sao anh Lưu có thể hôn cô được chứ!
Nhan Nhã Tịnh là bác sĩ, nhưng trước đây cô luôn hiểu sai về con đường lây truyền của bệnh AIDS.
Vì trò đùa năm xưa của Tô Ảnh Quân, cô vẫn luôn lầm tưởng trong tiềm thức cho rằng, căn bệnh đó có thể lây truyền qua việc hôn.
Thực tế, AIDS không lây truyền qua đường nước bọt.
Nhan Nhã Tịnh không muốn thân mật như thế này với Lưu Thiên Hàn, cô dùng sức ở tay, vô thức muốn đẩy anh ra, nhưng cô càng đẩy mạnh thì nụ hôn của anh càng mãnh liệt.
“Anh Lưu, đừng…”
“Anh Lưu, anh đừng chạm vào tôi! Tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi không còn yêu anh nữa! Tôi yêu Tô Tô, tôi muốn ở bên Tô Tô, xin anh đừng ép buộc tôi nữa, có được không?”
“Nhan Nhã Tinh, em không hề yêu người khác!” Lưu Thiên Hàn khẳng định: “Nhan Nhã Tịnh, trong lòng em chỉ có anh thôi!”
Nhan Nhã Tịnh sững sờ đứng im tại chỗ, cô không phải là đồ ngốc, nghe thấy lời nói của Lưu Thiên Hàn, đương nhiên cô hiểu anh đã biết tất cả mọi chuyện.
Nhan Nhã Tịnh âm thầm cắn răng, cái đồ ăn cây táo, rào cây sung Tô Ảnh Quân này, đã nói có thể hy sinh tất cả vì cô rồi, cuối cùng vẫn không vượt qua được cám dỗ của anh Lưu!
Lưu Thiên Hàn đã biết rõ tất cả rồi, Nhan Nhã Tịnh hiểu rằng cô cũng không cần tiếp tục ra vẻ mình đã thay lòng đổi dạ nữa.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc anh Lưu biết cô bị tiêm thứ máu kia, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại bối rối không nói nên lời.
Vốn dĩ anh Lưu xuất sắc hơn cô rất nhiều, là người cô không thể với tới được, đã thế mà bây giờ có khả năng cao là cô đã nhiễm phải bệnh đó, cô càng không xứng với anh Lưu.
Nhan Nhã Tịnh quay mặt sang một bên, cô cố kìm nén để không rơi nước mắt, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, cô cũng không thể ngăn được sự nghẹn ngào trong cổ họng.
“Anh Lưu, anh bỏ tôi ra đi! Nếu như Tô Ảnh Quân đã nói hết mọi chuyện với anh rồi thì anh cũng nên biết rằng tôi đã bị Nhan Vũ Trúc tiêm vào người máu của Bùi Ninh Hinh! Bùi Ninh Hinh bị AIDS, tôi cũng không thoát được đâu!”
Im lặng một lúc, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Anh Lưu, tôi không muốn hại anh đâu!”
“Anh Lưu, anh thật sự rất tốt, anh cũng xứng đáng với những điều tốt hơn, anh Lưu, anh đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa!”
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh lại có ý định muốn rời xa anh, Lưu Thiên Hàn siết chặt cô vào lòng: “Nhan Nhã Tịnh, anh và em ở bên nhau không phải là lãng phí thời gian đâu!”
“Cho dù em có nhiễm căn bệnh đó, anh cũng không quan tâm! Nhan Nhã Tịnh, em nghe này, anh muốn ở bên em, dù cho em mắc bệnh AIDS hay là khỏe mạnh bình an. Nhan Nhã Tịnh, em không hề hại anh, bây giờ em đẩy anh ra, mới là làm hại anh!”
Lời của anh Lưu, thật êm tai, giọng nói dịu dàng hơi khàn của anh, luôn có khả năng, khiến trái tim cô không tự chủ được mà bình tĩnh lại.
Vòng tay của anh cũng rất ấm áp, Nhan Nhã Tịnh lưu luyến nép vào trong lòng Lưu Thiên Hàn, cô thật sự rất thích mùi hương trên người anh Lưu, mùi cỏ tươi nhàn nhạt, dường như là chốn bình yên duy nhất trong trần thế hào nhoáng này.
Nếu như có thể, Nhan Nhã Tịnh cũng muốn cả đời này sẽ không rời xa vòng tay của anh, nhưng cô đã nhiễm căn bệnh đáng chết đó rồi!
Khóe mắt Nhan Nhã Tịnh ươn ướt, cô hơi cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Anh Lưu, tôi biết anh tốt với tôi, tôi cũng hiểu tấm lòng của anh.”
“Anh Lưu, tôi thừa nhận tôi thích anh, tôi thích anh nhiều hơn cả những gì anh nghĩ, vậy nên anh Lưu à, tôi hy vọng anh có thể bình yên, khỏe mạnh hơn.”
“Nhan Nhã Tịnh, em vẫn muốn chia tay với anh, có phải không?” Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt sâu thẳm, từng chữ mà anh nói cực kỳ rõ ràng, cũng vô cùng chắc chắn.
“Nhan Nhã Tịnh, bình yên khỏe mạnh gì đó, anh không quan tâm! Chỉ cần em có thể ở bên anh, cho dù em mắc căn bệnh đó, anh cũng không sợ!”
“Nhan Nhã Tịnh, em nghe thấy không, anh không sợ nhiễm bệnh, đời này của Lưu Thiên Hàn anh, điều duy nhất mà anh sợ chính là đánh mất em!”
Đời này của anh, điều duy nhất mà anh sợ, chỉ có đánh mất cô…
Nhan Nhã Tịnh không cầm được nước mắt, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô không muốn để Lưu Thiên Hàn nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng này của mình, cô hốt hoảng lau nước mắt trên mặt: “Anh Lưu, anh đừng ép tôi nữa được không? Tôi thật sự không muốn hại anh mà! Tôi không thể làm hại anh nữa đâu…”
Nhan Nhã Tịnh còn muốn nói gì đó, nhưng những lời còn lại của cô lại bị nụ hôn của Lưu Thiên Hàn chiếm lấy một lần nữa.
Những lời tâm tình quá sến súa, Lưu Thiên Hàn không thích nhiều lời, anh chỉ muốn dùng nụ hôn này làm cho Nhan Nhã Tịnh thấy rõ trái tim cháy bỏng, chân thành và nồng nhiệt của anh.
Hai người thật lòng yêu nhau, cho dù trời long đất lở thì cũng không thể chia lìa.
Chỉ là AIDS thôi mà, có gì ghê gớm chứ! Chút bệnh tật này mà cũng muốn cướp người con gái anh yêu từ trong vòng tay anh đi sao? Mơ đi!
Cô muốn đẩy anh ra, sợ sẽ lây sang anh.
Nếu như hai người họ đều nhiễm căn bệnh này thì hai người họ sẽ giống nhau rồi, cô không cần phải phải lo lắng về những chuyện vô nghĩa này nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em.”
Lưu Thiên Hàn nói xong câu này thì không nói thêm điều gì nữa.
Anh yêu cô hơn cả mạng sống của mình.
Nghe thấy giọng nói của anh, Nhan Nhã Tịnh chợt bừng tỉnh.
Không ngờ Lưu Thiên Hàn lại muốn cùng cô…
Không!
Cơ thể của cô bây giờ, tuyệt đối không thể làm chuyện đó cùng anh!
“Anh Lưu, anh bỏ tôi ra! Anh đừng chạm vào tôi nữa có được không? Anh Lưu, xin anh đừng chạm vào tôi nữa!”
“Anh Lưu, anh mau bỏ tôi ra đi!” Nhan Nhã Tịnh lo lắng đến mức lại bắt đầu khóc: “Anh Lưu, nếu anh còn tiếp tục thì sẽ bị tôi lây bệnh đấy! Anh Lưu, xin anh bỏ tôi ra…”
Cô thật sự rất thích anh Lưu, cũng thích được gần gũi với anh Lưu, nhưng bây giờ cơ thể cô không cho phép, cô không thể ích kỷ làm hại anh Lưu như vậy được!
Nhưng dù cô vùng vẫy thế nào cũng không trốn thoát được!
Nhan Nhã Tịnh lo lắng tới mức cả người run lên, cô cắn răng la hét: “Anh Lưu, đừng chạm vào tôi! Anh đừng chạm vào tôi mà! Nếu anh tiếp tục chạm vào tôi thì tôi sẽ hận anh cả đời này đấy!”\b\b\b\b\b\b\b\