Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 322: Chương 322: Anh lưu, tôi thay lòng đổi dạ rồi




Lưu Thiên Hàn đã đến bệnh viện xét nghiệm ADN với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xong, sau khi anh đưa Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ về bệnh viện nơi Tô Thu Quỳnh nằm rồi đến công ty.

Hôm nay anh có mấy tài liệu quan trọng cần phải xử lý, anh nghĩ sau khi xử lý chỗ tài liệu đó xong, anh sẽ không đợi cấp dưới đưa kết quả xét nghiệm ADN đến đây nữa mà anh sẽ đến bệnh viện chờ kết quả luôn.

Tâm trạng của anh có hơi kích động, anh vội vàng muốn nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN, cũng rất muốn nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh.

Cho nên, vừa được rảnh rỗi là anh đã nhắn tin ngay cho Nhan Nhã Tịnh, chỉ là anh đã gửi mấy tin nhắn đi rồi nhưng anh vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của cô.

Lưu Thiên Hàn biết lúc này Nhan Nhã Tịnh đang làm việc ở đoàn phim, anh thấy cô không nhắn lại cũng chỉ nghĩ cô đang bận.

Tuy rằng trong lòng có hơi buồn, nhưng anh vẫn ủng hộ công việc của cô.

Không đợi được tin nhắn trả lời của Nhan Nhã Tịnh, anh lại tiếp tục nhắn tin, anh thấy bản thân thật buồn cười, đã không còn là cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi nữa mà chỉ gửi tin nhắn cho một người thôi, trong lòng đã sinh ra cảm giác ngọt ngào khôn xiết.

Bỗng nhiên điện thoại Lưu Thiên Hàn vang lên tiếng thông báo, anh biết là Nhan Nhã Tịnh nhắn lại cho anh.

Khoé môi anh không nhịn được nhếch một đường cong nhỏ, anh hơi mong đợi không biết cô gái nhỏ đó sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì với mình đây.

Anh Lưu, chúng ta chia tay đi.

Thứ Nhan Nhã Tịnh gửi đến không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà là một câu chia tay.

Lưu Thiên Hàn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mấy giây, sao đột nhiên Nhan Nhã Tịnh lại muốn chia tay anh?

Chắc không phải anh bám người quá, liên tục gửi tin nhắn cho cô nên mới bị ghét đấy chứ?

Trực giác nói cho Lưu Thiên Hàn biết không phải nguyên nhân này, anh cảm thấy chắc chắn là do anh hoa mắt, anh dụi mắt nhưng trên màn hình điện thoại vẫn là mấy chữ kia.

Chia tay, chia tay!

Hơn một giờ trước, Nhan Nhã Tịnh gửi tin nhắn cho anh còn mang theo sự thẹn thùng và vui vẻ của một cô gái trẻ, sao mới qua một lúc thôi mà cô đã muốn chia tay anh rồi?

Đây chắc chắn chỉ là trò đùa thôi!

Đúng, trò đùa thôi! Nhan Nhã Tịnh chỉ đang chọc anh thôi!

Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, anh không biết vì sao Nhan Nhã Tịnh lại muốn đùa anh thế, nhưng nếu là trò đùa thì anh sẽ không để ý.

Anh lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mấy giây, cố gắng bình tĩnh nhắn lại cho Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, trò đùa này không vui đâu.”

Lưu Thiên Hàn lại nhận được tin nhắn lại của Nhan Nhã Tịnh chỉ trong chớp mắt: “Anh Lưu, tôi không hề đùa anh, tôi thật sự muốn chia tay với anh.”

“Anh Lưu, tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thật ra tôi không thích anh đến thế, tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh nữa, chúng ta chia tay đi!”

Không phải trò đùa?!

Ở bên anh là lãng phí thời gian sao?!

Ngón tay Lưu Thiên Hàn siết chặt, anh không biết rốt cuộc người phụ nữ kia lại đang nghĩ linh tinh gì, nhưng cho dù đầu cô bị lừa đá hay bị ngập nước, anh không thể chia tay cô.

“Cô không phải Nhan Nhã Tịnh! Rốt cuộc cô là ai?!”

Lưu Thiên Hàn thấy chắc chắn người hiện tại đang nhắn tin cho anh không phải Nhan Nhã Tịnh, anh không muốn lãng phí thời gian vào một chút suy đoán vô nghĩa, anh lập tức gọi đến điện thoại Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh nhìn tên người gọi trên màn hình điện thoại, cô nghĩ rồi vẫn nghe máy.

Nhan Nhã Tịnh lựa chọn gửi tin nhắn chia tay với Lưu Thiên Hàn là bởi vì cô quá yêu Lưu Thiên Hàn, quá lưu luyến anh, cô sợ cô nghe thấy giọng anh rồi thì cô không thể lạnh lùng nói chia tay với anh được.

Thật ra có một số chuyện luôn phải đối mặt, nếu cô không nhận cuộc gọi của Lưu Thiên Hàn thì chắc chắn anh sẽ nghi ngờ, cho nên cô chỉ có thể nhận điện thoại.

“Cô không phải Nhan Nhã Tịnh đúng không?! Rốt cuộc cô là ai?!”

Giọng Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đến cực điểm, lúc nào cũng có người âm mưu muốn phá hoại tình cảm của anh và Nhan Nhã Tịnh, anh thấy chắc chắn người gửi tin nhắn cho anh có âm mưu gây rối Nhan Nhã Tịnh, muốn chia rẽ họ.

Ngoài dự đoán giọng nói vang lên trong điện thoại lại là giọng của cô gái mà anh luôn nhớ thương: “Anh Lưu, tôi là Nhan Nhã Tịnh.”

Người gửi tin nhắn cho anh thật sự là Nhan Nhã Tịnh!

Hai bên yên lặng đến mức bầu không khí trở nên cứng ngắc, như thể dòng thời gian đã trôi qua một thế kỷ, Lưu Thiên Hàn mới nói: “Nhan Nhã Tịnh, em là người phụ nữ của anh, em quậy phá, anh có thể nuông chiều em, nhưng chia tay thì không được!”

“Anh Lưu, tôi nghiêm túc đấy, tôi thật sự không muốn ở bên anh nữa, chúng ta nhất định phải chia tay!”

Đè nén nỗi đau trong lòng, Nhan Nhã Tịnh tiếp tục nghĩ một đằng nói một nẻo nói: “Anh Lưu, tôi không thích anh nữa, tôi ở bên anh không vui vẻ chút nào, xin hãy buông tha cho tôi đi!”

“Nhan Nhã Tịnh, anh không tin câu nào của em cả!” Gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi, người phụ nữ này lại dám bảo anh buông tha cho cô! Không phải chỉ mới trước đấy thôi cô còn nói rất thích anh, muốn ở bên anh sao?

Sao lòng dạ phụ nữ có thể thay đổi nhanh thế được?!

Nếu Lưu Thiên Hàn nói trong lòng anh không thấy khó chịu thì chắc chắn là giả, trong lòng anh không chỉ khó chịu mà còn rất đau, lần đầu tiên anh thật lòng yêu một người phụ nữ, không ngờ lại nhận được kết cục bị chia tay không đầu không đuôi.

Tuy trong lòng khó chịu muốn chết nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn cắn răng nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, anh coi như hôm nay em chưa từng nói những câu này. Đời này, em đừng mơ chia tay với anh!”

“Anh Lưu, lời đã nói như bát nước đổ đi, sao có thể coi như chưa từng nói được!” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh trở nên mơ hồ như thể đến từ chân trời xa xôi: “Anh Lưu, tôi thừa nhận tôi từng mê đắm anh, tôi cũng từng cho rằng loại mê đắm bề ngoài này là thích đến khắc cốt ghi tâm.”

“Nhưng bây giờ tôi lại phát hiện ra không phải như thế. Anh Lưu, thứ hấp dẫn tôi chỉ có vẻ ngoài và thân phận của anh, nhưng tôi không hề thích bất cứ mặt nào khác của anh.”

Nhan Nhã Tịnh yên lặng một lát rồi nói tiếp: “Anh không dịu dàng, anh không hiểu lãng mạn, anh quá thẳng thắn, đúng rồi, anh bảo thủ y như đồ cổ vậy, không thể nào hấp dẫn tôi nổi.”

Có một loại chua xót còn khó nuốt hơn cả hoàng liên, trong lòng Nhan Nhã Tịnh đắng chát đến không thể nào thở nổi, nhưng trong giọng nói của cô vẫn mang theo điệu cười nhẹ.

“Anh Lưu, anh rất đẹp trai, cũng rất giàu có, nhưng ngoài hai điểm này ra thì trong lòng tôi anh chẳng là gì cả! Tôi đã từng cho rằng, tôi tìm được một người đàn ông vừa giàu có lại vừa đẹp trai là đã thỏa mãn rồi. Nhưng cho đến khi gặp anh ấy tôi mới hiểu được, tiền không phải quan trọng nhất, hai bên tình đầu ý hợp mới là chuyện khiến người ta thấy vui mừng.”

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh cay cay, cô cố gắng ngẩng mặt lên để nước mắt không rơi xuống.

Cô nói Lưu Thiên Hàn bảo thủ, không hiểu lãng mạn, thật ra Lưu Thiên Hàn không dịu dàng, không hiểu lãng mạn trước mặt những người phụ nữ khác, anh không biết cô thích anh dùng vẻ mặt lạnh như băng với những người phụ nữ khác đến mức nào.

Giống như trên trời dưới đất, trong mắt anh chỉ có duy nhất một mình Nhan Nhã Tịnh cô thôi vậy.

Cô không yêu tiền của anh Lưu, không yêu thân phận địa vị của anh, cô yêu anh chỉ vì anh là người mà cô yêu sâu đậm.

Hít một hơi thật sâu, Nhan Nhã Tịnh ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh Lưu, bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi không yêu anh, tôi thay lòng đổi dạ rồi! Cho nên, chúng ta nhất định phải chia tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.