Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 4: Chương 4: Anh ta giống hệt an bảo




Nhìn thấy đôi mắt đen thẳm như tầng tầng mực nước của Nhan An Bảo, Nhan Vũ Trúc như thấy được đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh đến mức làm người phát run của Lưu Thiên Hàn, không khỏi rùng mình một cái. Ranh con này mới mấy tuổi? Sao trên người đã có khí thế bức người đến vậy!

Sau khi định thần lại, Nhan Vũ Trúc nghênh cằm cười mỉa: “Bảo tao xin lỗi con khốn Nhan Nhã Tịnh này á? Nằm mơ đi!”

Nhan An Bảo không nói gì, lại không chút hoang mang cầm di động trong tay đưa cho Nhan An Mỹ.

Nhan An Mỹ ngầm hiểu, giơ cao di động lên, cười như một chú cừu non thánh thiện đáng yêu: “Này thím ơi, thím là nhân vật công chúng đúng không? Thím nói xem, nếu cháu đăng đoạn video thím khóc lóc om sòm vừa rồi lên mạng thì fan của thím có mừng như điên không đây?”

“Mày!” Nhan Vũ Trúc không ngờ Nhan An Bảo đã quay được video, cô ta tức giận đến nghẹn lời.

Đã có người nhàn rỗi vây xem nhận ra Nhan Vũ Trúc: “Nhân vật của công chúng à? Trông người này đúng là hơi quen mắt thật, chẳng lẽ chính là diễn viên Nhan Vũ Trúc kia?”

“Không phải Nhan Vũ Trúc được xưng là danh viện bậc nhất Vân Hải à? Bằng tố chất này á?”



Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Nhan Vũ Trúc hận không thể chém Nhan Nhã Tịnh thành ngàn mảnh. Nhưng vì bảo vệ hình tượng của mình, cô ta chỉ có thể cười giả lả ôm lấy bả vai Nhan Nhã Tịnh.

“Mọi người hiểu lầm rồi, Nhã Tịnh là em gái tôi, tôi chỉ đùa với em ấy một chút thôi.”

Nói xong, cô ta còn ôm chầm lấy Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, chào mừng em về nước! Cảm ơn em cứu mẹ chị. Với cả… xin lỗi em, vừa rồi chị đùa quá trớn!”

Lời này của Nhan Vũ Trúc phải gọi là chân thành, nụ cười cũng không giả chút nào, kỹ năng diễn xuất của ảnh hậu đúng là danh bất hư truyền.

Nhan Nhã Tịnh không rảnh ở đây diễn trò với Nhan Vũ Trúc. Cô nắm tay Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, lên xe taxi.

Nhan Nhã Tịnh vừa về tới căn hộ mình thuê thì chuông điện thoại vang lên. Là Cao Bắc Vinh, vị khách do thầy cô giới thiệu.

Cao Bắc Vinh gọi điện thoại bảo cô tới Tầm Viên. Thế nhưng không phải chữa bệnh cho anh ấy mà là khám cho một người đàn ông tên là Lưu Cửu gì đó.

Nhan Nhã Tịnh sợ làm trễ nải bệnh của Lưu Cửu nên không dám lề mề, cầm hòm thuốc chạy thẳng tới Tầm Viên.

Lúc Nhan Nhã Tịnh tới nơi, Cao Bắc Vinh đã chờ ở bên ngoài.

Chân trái Cao Bắc Vinh bó một lớp bột thạch cao dày cộp, thấy Nhan Nhã Tịnh thì vội vàng khập khiễng ra đón: “Cô là bác sĩ Nhan phải không?”

“Vâng.” Nhan Nhã Tịnh đánh mắt nhìn xuống chân của Cao Bắc Vinh, gần như đã xác định mình đến để khám cho người này. Nhưng cô vẫn hỏi một câu theo phản xạ: “Anh chính là anh Lưu Cửu phải không? Tôi tới đây để khám bệnh cho anh hả?”

“Không phải, không phải đâu!” Cao Bắc Vinh lắc đầu nguầy nguậy: “Lưu Cửu đang chờ cô trong biệt thự.”

Nghĩ nghĩ một chút, Cao Bắc Vinh lại hạ giọng nhắc nhở một câu: “Phương diện kia của Lưu Cửu hoàn toàn không được đâu. Bác sĩ Nhan, bệnh này của cậu ấy không dễ chữa.”

Nhan Nhã Tịnh đã từng gặp không ít trường hợp mắc bệnh nam khoa nghiêm trọng. Thầy cô có bàn tay vàng, giúp không ít đàn ông lấy lại được tự trọng của đàn ông. Cô được chân truyền từ thầy, đương nhiên cũng có thể.

Lúc Nhan Nhã Tịnh và Cao Bắc Vinh đến phòng của Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn đang lười biếng nghiêng người dựa vào trên sô pha, mặt mày đăm chiêu.

Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm hơi mỏng, chiếu rọi trên người anh, phủ một tầng vàng óng ánh lên người anh, khiến cho gương mặt hoàn hảo không chút tì vết kia như càng thêm lạnh lẽo cao quý, hơn hẳn người thường. Từ xa nhìn lại, trông anh chẳng khác nào thần mặt trời Apollo trong thần thoại Hy Lạp.

Khoảnh khắc thấy rõ chính diện gương mặt Lưu Thiên Hàn, tay Nhan Nhã Tịnh run lên, hòm thuốc suýt nữa bị cô đánh rơi xuống đất.

Gương mặt này tựa như khắc từ cùng một khuôn với An Bảo!

Chẳng lẽ… người đàn ông này chính là người đêm hôm đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.