Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 93: Chương 93: Cậu lưu hãy tự trọng




Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tắt tiếng, gần như không nghe thấy, không đủ can đảm.

Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy mình yếu xỉu luôn, rõ ràng muốn thẳng thắn biểu đạt sự kháng nghị trong lòng với Lưu Thiên Hàn, cuối cùng, cô vẫn bị khí thế của anh nghiền nát, tan tành.

Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn bị lớp lớp mây đen bao trùm, ở trong lòng cô, anh chính là như vậy sao?!

Lưu Thiên Hàn lôi Nhan Nhã Tịnh run rẩy giống như mùa thu lá rụng vào trong lòng: “Nhan Nhã Tịnh, ở trong lòng em, tôi rốt cuộc là người như thế nào?”

Cậu Lưu là người như thế nào?

Nhan Nhã Tịnh chợt sững người, cậu Lưu cao quý kiêu ngạo, cao không với tới, ở Vân Hải là sự tồn tại giống như thần, cô sùng bái anh, ngưỡng vọng anh, nhưng có lúc, hành vi của anh lại khiến cô không thể hiểu nổi.

Cô cũng sợ anh, muốn trốn tránh anh, ví dụ như đêm nay.

Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói chuyện, chỉ cố giãy thoát khỏi vòng ôm của anh, Lưu Thiên Hàn nhíu mày: “Em rất... sợ tôi sao?”

“Không phải, cậu Lưu, tôi là tôn kính anh.” Nhan Nhã Tịnh cắn môi: “Vậy nên cậu Lưu, cũng hy vọng hành vi của anh có thể xứng với sự tôn kính của tôi! Cậu Lưu, xin hãy tự trọng!”

“Nhan Nhã Tịnh, cái tôi muốn không phải là em tôn kính tôi.”

Còn nữa, tự trọng là cái quỷ gì?!

Anh tự trọng, anh chính trực thì làm sao đuổi theo được vợ?

Gương mặt lạnh lùng cao quý đó của Lưu Thiên Hàn trở nên rất cau có, cái anh muốn là cô có thể thích anh, giống như anh thích cô vậy, nhưng lời nói sến súa như vậy, anh không nói ra được.

Lưu Thiên Hàn sợ mình lát nữa sẽ không khống chế được, khiến cô hận thấu xương, anh cưỡng ép bản thân, đẩy cô ra, sau đó rảo bước đi vào phòng tắm.

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thật sự khá tự ngược bản thân, nửa đêm, cực muốn ở lì ở chung cư của Nhan Nhã Tịnh để bồi dưỡng tình cảm với cô, tới cuối cùng, tình cảm không bồi dưỡng được, còn chỉnh mình tới mức nửa đêm đi tắm nước lạnh, thật sự là tìm ngược mà!

Có điều, cuộc sống quá tẻ nhạt vô vị thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, thỉnh thoảng bị ngược một chút cũng sẽ có một loại thích thú khác.

Ví dụ như, tối nay tuy anh tắm nước lạnh lâu như vậy, nhưng lại nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất.

Nhan Nhã Tịnh mất ngủ.

Tối hôm qua, cô luôn nghĩ, cái mà cậu Lưu muốn rốt cuộc là gì.

Cô bây giờ đã vô cùng chắc chắn cậu Lưu có chút thích cô, nhưng loại thích này không đủ để nói là yêu.

Loại thích mà cậu Lưu dành cho cô, nhiều hơn là sự chiếm hữu của người đàn ông với người phụ nữ, anh mãi không có được cơ thể của cô mới nhớ cô mãi, có lẽ một ngày nào đó, anh có được cô rồi, hoặc bên cạnh anh có tồn tại khiến anh say mê hơn, cô ở trong lòng anh sẽ không đáng một xu.

Cô sẽ không để mình rơi vào cảnh khó xử như vậy, cho nên có một vài ý nghĩ không nên có, không bằng kịp thời ngăn lại.

Trải qua sự thân mật tối qua, Nhan Nhã Tịnh thật sự không biết sau này nên đối mặt với Lưu Thiên Hàn như nào, may mà sáng sớm khi cô thức dậy, Lưu Thiên Hàn đã rời khỏi chung cư của cô, không cần khiến cô chịu thêm sự ngại ngùng không thể hít thở đó.

Nhan Nhã Tịnh sửa soạn đơn giản một chút rồi tới thẳng đoàn làm phim.

Cô vừa đến đoàn làm phim thì nhận được một tin tốt.

Nhân viên công tác của đoàn làm phim hôm qua đã xem hết camera, trong camera, Nhan Nhã Tịnh giữa chừng không có ra vào phòng nghỉ, cô không thể trộm nhẫn kim cương của Dương Mai.

Bị vả mặt trần trụi như vậy, mặt của Dương Mai có hơi giật giật. Nhưng cô ta dù sao lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, chút chuyện nhỏ này còn không đủ tạo thành ảnh hưởng tới cô ta.

Cô ta không tiếp tục cắn Nhan Nhã Tịnh không buông như trong dự tính của mọi người, hoặc là đẩy ra một lá chắn, thể hiện sự vô tội của mình.

Cô ta trực tiếp xin lỗi Nhan Nhã Tịnh, nói là chuyện hôm qua quả thật là cô ta hãm hại Nhan Nhã Tịnh, cô ta chỉ là đố kỵ Nhan Nhã Tịnh xinh hơn cô ta, cô ta muốn dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh một chút.

Lời giải thích của Dương Mai, trong sự thẳng thắn kèm theo nét dễ thương, tuy chuyện cô ta làm quả thật rất không đúng, nhưng loại thái độ chủ động nhận lỗi này, cũng kéo không ít thiện cảm ở đoàn làm phim.

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Dương Mai sẽ trực tiếp thừa nhận là cô ta hãm hại cô, cô biết chuyện hôm nay không đơn giản như Dương Mai nói, có điều nếu Dương Mai đã chủ động xin lỗi, nếu cô tiếp tục trách Dương Mai thì rõ ràng là cô được lý mà không tha người rồi.

Hôm nay đám Dương Mai, Trịnh Kiều, Rose không có cố ý nhằm vào Nhan Nhã Tịnh, bầu không khí của đoàn làm phim hiếm khí hòa hợp.

Nhan Nhã Tịnh sau khi làm xong việc trong tay thì rời khỏi đoàn làm phim, tối hôm nay là bữa tiệc từ thiện mỗi năm một lần của Vân Hải, cô muốn đi tham gia bữa tiệc từ thiện này.

Nhan Nhã Tịnh không thích tiệc tùng, nhưng bữa tiệc từ thiện này có một tiết mục là đấu giá từ thiện, sợi dây chuyền đá hồng ngọc mà mẹ cô luôn đeo sẽ được bán đấu giá ở trong buổi đấu giá.

Nghĩ tới sợi dây chuyền đó, Nhan Nhã Tịnh hận tới ê răng, con quỷ hút máu Nhan Thành Lâm này chiếm tất cả tài sản của mẹ còn không cam tâm, bây giờ vậy mà ngay cả di vật duy nhất của mẹ cũng không tha!

Trong tay cô bây giờ không có bao nhiêu tiền, căn bản không thể đấu giá được sợi dây chuyền đá quý đó, hôm nay cô nhờ Tô Thu Quỳnh giúp cô kiếm thiệp mời của bữa tiệc từ thiện để cô tới, cô chỉ muốn xem xem, là ai đấu giá sợi dây chuyền của mẹ, cô muốn nói chuyện với người đó, đợi cô tích đủ tiền thì sẽ mua lại sợi dây chuyền của mẹ.

Bữa tiệc từ thiện tối nay là một sự kiện lớn của Vân Hải, cô biết bữa tiệc này, Nhan Vũ Trúc nhất định sẽ tham gia, chỉ là Nhan Nhã Tịnh không ngờ, lại oan gia ngõ hẹp như vậy.

Cô vừa bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Nhan Vũ Trúc mặc một bộ lễ phục lệch vai màu tím nhạt.

An Vũ Trúc sửa soạn theo kiểu ưu nhã, mái tóc xoăn màu vàng được búi cao, sợi dây chuyền kim cương màu lam sẫm làm tôn lên nước da càng thêm trắng sáng trong suốt của cô ta, trông xinh đẹp cao quý như nữ hoàng thời trung cổ ở Châu Âu.

Rose, Bùi Ninh Hinh, Dương Mai, Trịnh Tuyết, còn có mấy người Nhan Nhã Tịnh không biết, các ngôi sao đều vây Nhan Vũ Trúc ở trung tâm, trong từng cái nhíu mày và nụ cười của Nhan Vũ Trúc đều lấp lánh phát sáng, trong đại sảnh có không ít đàn ông dùng ánh mắt kinh diễm nhìn cô ta.

Nhan Vũ Trúc đã quen với ánh mắt của đàn ông hoặc thưởng thức hoặc nhìn trộm đó, nhất cử nhất động của cô ta tỏa ra sự ưu nhã ung dung, bữa tiệc này rõ ràng trở thành sân chơi chính của Nhan Vũ Trúc.

Nhan Nhã Tịnh tối nay chỉ muốn nhìn thấy là ai đấu giá được sợi dây chuyền đó, không muốn gây chuyện, cô lạnh nhạt liếc qua Nhan Vũ Trúc, đi tới một góc, chờ đợi lát nữa buổi đấu giá bắt đầu.

Đám Nhan Vũ Trúc cũng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, bọn họ lại định khiến Nhan Nhã Tịnh tối nay không được yên ổn.

An Vũ Trúc nháy mắt với Bùi Ninh Hinh, Bùi Ninh Hinh túm lấy cánh tay của Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, thân phận như cô cũng có thể vào đây sao? Lén lẻn vào đúng không?” Trong mắt của Bùi Ninh Hinh tràn ngập sự khinh thường, cô ta đã biết Nhan Nhã Tịnh không có ở bên Lưu Thiên Hàn, cô ta không có gì phải sợ cả.

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Bùi Ninh Hinh đã cất cao giọng gọi: “Nhân viên bảo vệ tối nay làm việc kiểu gì thế! Bữa tiệc như này sao có thể để tùy tiện chó mèo cũng có thể vào được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.