Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 191: Chương 191: Cậu lưu từ chối nhan nhã tịnh




Nhan Nhã Tịnh kêu Lưu Thiên Hàn buông tha cho nhà họ Ngô.

Nếu đã không có chuyện gì, vậy thì không cần thiết phải làm lớn chuyện.

Người muốn cô rơi xuống vực sâu không phải là ba Ngô và Ngô Minh Triết, mà là Nhan Vũ Trúc.

Huống hồ gì ba Ngô có hai đứa con trai biến thái cũng đã mệt lắm rồi, phong thái trên thương trường của ba Ngô không phải là tệ, cô không muốn lại gây thêm phiền phức cho ba Ngô.

Nhan Vũ Trúc thật sự muốn cô chết ta sống, mà cô thì muốn cười đến cuối cùng.

Lưu Thiên Hàn nhanh chóng ôm Nhan Nhã Tịnh về Tầm Viên.

Thời gian trôi qua, tác dụng của thuốc trong người Nhan Nhã Tịnh bộc phát càng ngày càng dữ dội hơn, lúc ở trên xe, cô muốn đẩy ngã Lưu Thiên Hàn nhiều lần, nhưng đều bị Lưu Thiên Hàn ngăn cản.

Thanh Thiên Bội đã nói thuốc mà bọn họ cho Nhan Nhã Tịnh dùng là cái gì.

Là AE, uống một viên cũng có thể khiến người khác bỏ nửa cái mạng, bọn họ lại cho Nhan Nhã Tịnh uống mười mấy viên, bọn họ làm vậy là muốn hại chết Nhan Nhã Tịnh.

Lưu Thiên Hàn là một người đàn ông bình thường, người phụ nữ mà anh yêu lại chủ động muốn ôm ấp với anh, đương nhiên là anh không thể kiềm chế.

Cuối cùng, anh vẫn nhịn được.

Anh đã từng nghe nói tác dụng của AE, sau khi uống thuốc này nếu như tìm đàn ông nghiêm trọng thì sẽ chảy máu nhiều, còn để lại di chứng sau này.

Nhan Nhã Tịnh uống nhiều như thế, nếu như anh chạm vào cô, vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Anh rất muốn có được cô, nhưng anh phải càng quan tâm đến sức khỏe và mạng sống của cô hơn.

Cho nên, tối nay anh tình nguyện để mình nhịn chết thì cũng không cần Nhan Nhã Tịnh phải đổ máu và bị ốm đau tra tấn.

Trên đường về nhà, Lưu Thiên Hàn đã gọi điện thoại cho bác sĩ Giang, lúc anh đưa Nhan Nhã Tịnh trở về Tầm Viên, bác sĩ Giang vẫn còn chưa đến nơi.

Nhan Nhã Tịnh đáng thương mở miệng, còn mang theo chút tủi thân như bị người khác vứt bỏ: “Cậu Lưu, em rất khó chịu..."

Lưu Thiên Hàn đẩy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh ra, anh đen cả mặt, khẽ chửi thầm một tiếng, cô khó chịu, chẳng lẽ là anh dễ chịu à?

Có trời mới biết anh không có cách nào từ chối cô, nhưng mà bây giờ đối mặt với cô gái mà mình yêu, anh chỉ có thể giống như một tên thái giám cái gì cũng không thể làm.

Thật là muốn mạng anh mà!

Còn không bằng một tên thái giám nữa là!

Khi thật lòng yêu một người thì sẽ không bởi vì cảm giác yêu thích ngắn ngủi, mà là về cả hai có thể ở bên nhau mãi mãi, điều mà anh muốn là Nhan Nhã Tịnh vui vẻ mạnh khỏe ở bên cạnh anh, mà không chỉ là muốn có được thân thể cô.

Cho nên, anh đành phải nhẫn nhịn như là thái giám.

May mắn là bác sĩ Giang đã không để bọn họ chờ quá lâu, trước khi anh nhẫn nhịn khiến mình thành thái giám thì bà ấy đã đến nơi.

Cao Bắc Vinh chơi đùa Nhan Bích Loan và Thanh Thiên Bội ba trăm lần mới hả dạ, Anh ta vội vàng đi theo bác sĩ Giang đến đây: “Bác sĩ Giang, bà mau khám thử đi, cô ấy đã uống mười mấy viên AE rồi, không biết có để lại di chứng gì không nữa.”

Lúc nãy Thanh Thiên Bội đã nói với Cao Bắc Vinh là Nhan Vũ Trúc ép Nhan Nhã Tịnh uống mười mấy viên AE, Cao Bắc Vinh đã muốn bổ đầu Nhan Vũ Trúc ra, cái cô Nhan Vũ Trúc này còn độc ác hơn kẻ thần kinh, thuốc AE có thể ăn như ăn kẹo được à?

Không biết là mắt Lưu Thiên Hàn bị làm sao, mấy năm nay còn nâng Nhan Vũ Trúc như là nữ thần quốc dân.

“AE?”

Nghe thấy lời nói của Cao Bắc Vinh, bác sĩ Giang cũng kinh ngạc, bà ấy đẩy đẩy gọng kính, trong ánh mắt nhìn Lưu Thiên Hàn đều là vẻ trách móc: “Lưu Thiên Hàn, lần này cậu thật là quá đáng, loại thuốc AE này có thể uống bậy được hả?”

“Tôi biết là mấy đứa con trai nhà giàu như cậu đều thích chơi, các cậu làm xằng làm bậy tôi cũng không nói cái gì, nhưng mà các cậu không thể quá đáng như thế, đẩy người ta vào trong chỗ chết.”

Đừng thấy bác sĩ Giang đã là một người phụ nữ trung niên sắp thành bà, nhưng mà vẫn có trái tim thiếu nữ, là fan hâm mộ chân chính của các loại tiểu thuyết tình cảm.

Bác sĩ Giang đã từng xem rất nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo, vương gia bá đạo, nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết ấy đều thích giày vò nữ chính đến chết đi sống lại, nhìn thấy nữ chính sắp chết thì bọn họ vội vàng lòng nóng như lửa đốt muốn tìm hết mọi cách để chữa bệnh cho nữ chính.

Lúc đọc tiểu thuyết, bác sĩ Giang đọc đến say sưa, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, mấy tên nam chính trong tiểu thuyết thật là biến thái.

Bà ấy có làm thế nào cũng không nghĩ tới Lưu Thiên Hàn trông tuấn tú lịch sự lại quý khí cũng là loại người biến thái đó.

Lúc Lưu Thiên Hàn lạnh mặt thì thật sự rất đáng sợ, nhưng mà ngày hôm nay cho dù là trưởng bối hay là bác sĩ, bà ấy đều phải nói vài lời.

“Lưu Thiên Hàn, có phải là cậu cảm thấy ngược đãi người đến chết đi sống lại rất có khoái cảm không hả, tôi nói cho cậu biết, cậu bị biến thái nặng rồi.”

Biến thái nặng...

Khóe môi Lưu Thiên Hàn giật giật, bây giờ anh chỉ quan tâm đến sức khỏe của Nhan Nhã Tịnh, thật sự không muốn phải so đo với bác sĩ Giang, còn Cao Bắc Vinh thì cứ lập đi lập lại mấy cái chữ biến thái nặng, anh ta vui vẻ cười đến nỗi thiếu chút nữa là động kinh.

Bác sĩ Giang quay qua, không hề khách khí chặn miệng Cao Bắc Vinh lại: “Cậu cũng không khá hơn chút nào đâu.”

Trong nháy mắt, Cao Bắc Vinh cảm thấy đau thương, anh ta là kẻ độc thân thì làm sao biến thái được chứ? Anh ta có muốn biến thái thì cũng không có ai để anh ta ngược đãi.

Mặc dù đầu óc Nhan Nhã Tịnh đang hỗn loạn, nhưng mà cô cũng có thể nghe thấy lời bác sĩ Giang nói, cô không muốn bác sĩ Giang hiểu lầm Lưu Thiên Hàn, cho nên liền vội vàng giải thích: “Bác sĩ Giang, bà hiểu lầm rồi, cậu Lưu là người tốt, anh ấy không có..."

“Người tốt hả?” Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói xong, bác sĩ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quát lên: “Cô gái à, cô bị Lưu Thiên Hàn tẩy não rồi phải không, người tốt sao có thể biến thái đến như vậy được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.