Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 451: Chương 451: Cậu ta và nhan nhã tịnh gian díu với nhau




“Hóa ra cô ấy tên Nhan Nhã Tịnh.” Trong giọng nói của Cung Trí Cương phảng phất sự dịu dàng mà đến chính anh ta còn không nhận ra.

Nghe thấy giọng nói của Cung Trí Cương, Cung Tư Mỹ sững sờ, lần đầu tiên cô ta nghe thấy anh cả lạnh lùng vô tình nói bằng giọng điệu dịu dàng như vậy.

Cung Tư Mỹ giật thót trong lòng, trong đầu cô ta không khỏi lóe lên một suy nghĩ mà bản thân cô ta cũng thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta vừa định nói tiếp gì đó thì lại nghe thấy Cung Trí Cương nói “Nhan Nhã Tịnh sẽ không bị sói tuyết xé xác.”

“Anh, anh nói như vậy là có ý gì? Anh đã đồng ý với em rồi, anh nói anh sẽ giết Nhan Nhã Tịnh giúp em, anh sẽ đem cô ta cho sói ăn! Anh, anh không thể nói lời không giữ lấy lời như thế được!”

“Cung Tư Mỹ, em đang chất vấn anh đấy à?” Giọng của Cung Trí Cương không lớn, nhưng mỗi một chữ mà anh ta nói đều có sự âm trầm khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, không kìm được run rẩy.

Cô chủ nhà họ Cung vốn quen với sóng to gió lớn cũng bị khí thế của Cung Trí Cương khiến cho chấn động. Nhớ tới sự lạnh lùng tàn nhẫn của người anh cả này của cô ta, giọng cô ta không khỏi run lên.

“Anh cả, không phải vậy, em chỉ là...”

“Không phải thì câm miệng!”

Cung Trí Cương nói không chút nể nang, anh ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Sau này đừng động vào Nhan Nhã Tịnh.”

Trong câu nói này của Cung Trí Cương có sự cảnh cáo rất rõ ràng, mi tâm Cung Tư Mỹ không kìm được mà run rẩy, khuôn mặt đẹp còn hơn cả ánh trăng của cô ta tức tới mức gần như vặn vẹo tới biến dạng.

Gì mà bảo cô ta sau này đừng động vào Nhan Nhã Tịnh?

Anh trai cô ta bị cái đồ đê tiện Nhan Nhã Tịnh này mê hoặc rồi sao!

Mới có bao lâu đâu, vậy mà Nhan Nhã Tịnh lại chinh phục được anh cả lạnh lùng vô tình của cô ta rồi ư!

Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi quá đấy!

Cung Tư Mỹ hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, bây giờ cô ta không dám dùng thế lực trong tay mẹ cô ta, nhiều năm trước mẹ cô ta đã giết chết một người phụ nữ họ Lệ mà thần không biết quỷ không hay. Nghe nói người phụ nữ kia có quan hệ sâu sắc với ba cô ta, bây giờ ba cô ta đã bắt đầu nghi ngờ mẹ cô ta rồi, hiện tại mẹ cô ta không dám manh động, cô ta chỉ có thể nhờ Cung Trí Cương hỗ trợ.

Nhưng Cung Trí Cương thì lại quay ra giúp Nhan Nhã Tịnh!

Bây giờ cô ta không thể âm thầm giết chết Nhan Nhã Tịnh được, nhưng chỉ cần Cung Tư Mỹ cô ta còn một hơi thở, Nhan Nhã Tịnh đừng mong được sống yên!

Sau khi cúp máy, Cung Trí Cương bế Nhan Nhã Tịnh nhanh chân lao về phía biệt thự. Không đợi Cung Trí Cương căn dặn, Chung Vĩ Thành đã chu đáo gọi điện cho bác sĩ tư nhân.

Còn chưa tới cổng biệt thự, Cung Trí Cương đã gặp mấy người Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng, Cao Bắc Vinh cùng với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

“Buông cô ấy ra!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cất lời, anh cũng không biết vì sao khi anh nhìn thấy người đàn ông khác ôm lấy Nhan Nhã Tịnh thì lại phẫn nộ như vậy, hơn nữa nhìn thấy cô bị thương anh còn đau lòng đến như thế.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh trong lòng Cung Trí Cương, Nhan An Mỹ oa lên một tiếng rồi bật khóc, cô bé chạy tới trước mặt, ôm chặt lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi! Mẹ, ai khiến mẹ bị thương thành ra thế này, bé sẽ liều mạng với kẻ đó!”

“Người xấu! Là chú đánh cho mẹ tôi bị thương đúng không!” Nhan An Mỹ phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Trí Cương, vốn dĩ cô bé định nhào lên cắn Cung Trí Cương một cái, nhưng khi cô bé nhìn thấy rõ khuôn mặt y hệt Nhan Minh Tự của Cung Trí Cương, có thế nào cô bé cũng không cắn nổi.

“Cậu, cậu tỉnh lại rồi ư?” Nhan An Mỹ dùng sức lắc đầu, từ cái nhìn đầu tiên đúng thật là cô bé đã cảm thấy người trước mặt là Nhan Minh Tự, nhưng gần như ngay lập tức, cô bé đã xác định người này chắc chắn không phải cậu Nhan nằm trên giường bệnh của cô bé.

“Sao chú lại bắt mẹ tôi?!” Nhan An Bảo lại nhận ra khuôn mặt này của Cung Trí Cương, gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Cung châu Âu, anh cả ruột của Cung Tư Mỹ, không cần nghe đáp án, cậu bé đã biết ngay người này ra mặt cho Cung Tư Mỹ.

Mẹ?

Nghe thấy xưng hô của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ với Nhan Nhã Tịnh, Cung Trí Cương không nhịn được mà cau mày.

Anh ta không ngờ rằng trông cô còn trẻ vị thành niên mà đã có một đôi trai gái lớn như thế này rồi.

Trước giờ Cung Trí Cương không thích trẻ con, nhưng không biết vì sao khi đối diện với hai đứa nhóc này, anh ta chẳng thể nào lạnh lùng cứng rắn được.

Khó có khi anh ta giải thích với người khác: “Là hiểu lầm thôi, bắt nhầm người.”

“Hiểu lầm?” Đôi mắt Nhan An Mỹ đỏ bừng lên: “Mẹ tôi bị các người ức hiếp thành ra thế này rồi, một câu hiểu lầm của chú là có thể xóa sạch hết tất cả sao!”

“Cậu Cung, tôi thấy chuyện hôm nay, chắc chú nên có một lời giải thích với chúng tôi!” Nhan An Bảo tiến lên trước một bước, cất lời không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

Chiều cao của Nhan An Bảo thấp hơn Cung Trí Cương gần một nửa, nhưng khí thế trên người cậu thiếu niên nho nhỏ lại không kém hơn khí thế trên người Cung Trí Cương là bao nhiêu.

“Đúng, chú phải cho chúng tôi một lời giải thích! Vì sao mẹ tôi lại bị thương? Rốt cuộc đám người xấu mấy người đã làm gì mẹ tôi rồi!”

Cung Trí Cương tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, nhưng nghe thấy Nhan An Mỹ cứ nói người xấu mãi như vậy, tự dưng trong lòng anh ta có hơi khó chịu, dường như anh ta không muốn bị hai đứa nhóc này coi thành quái vật giết người coi mạng người như cỏ rác.

Anh ta không muốn hai đứa nhóc này chán ghét anh ta, nhưng anh ta thực sự không làm được việc giải thích mọi chuyện với người khác.

Anh ta chỉ có thể sầm mặt cất lời: “Cô ấy từng cứu tôi, tôi sẽ không làm hại tới cô ấy!”

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhìn nhau, Nhan Nhã Tịnh bị thương, bọn chúng thực sự rất đau lòng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt này của Cung Trí Cương, bọn chúng cũng thực sự không cứng rắn nổi!

“Buông cô ấy ra!” Lưu Thiên Hàn vẫn luôn đứng bên cạnh, càng nhìn bàn tay đang đặt trên người Nhan Nhã Tịnh của Cung Trí Cương thì anh lại càng cảm thấy khó chịu. Anh không nhịn nổi nữa, tiến thẳng lên cướp Nhan Nhã Tịnh khỏi lồng ngực Cung Trí Cương.

Nhan An Bảo vốn dĩ còn định cướp mẹ nhà mình khỏi lồng ngực Cung Trí Cương lặng lẽ cho Lưu Thiên Hàn một ngón cái ở trong lòng, ba quá ngầu luôn, cho dù là mất trí nhớ thì năng lực bạn trai vẫn max luôn nha!

Cung Trí Cương nhíu mày, anh ta cũng khó chịu khi Lưu Thiên Hàn ôm Nhan Nhã Tịnh, anh ta vô thức muốn cướp Nhan Nhã Tịnh lại từ trong lòng Lưu Thiên Hàn, nhưng nhớ tới chuyện thuộc hạ của anh ta làm với Nhan Nhã Tịnh ngày hôm nay, anh ta lại rụt tay lại.

Người như anh ta đương nhiên sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về anh ta, nhưng thần kỳ là anh ta lại quan tâm tới suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh về mình.

Anh ta không muốn bị Nhan Nhã Tịnh coi thành ác ma giết người không ghê tay.

Nếu như cô biết kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc đem cô cho sói ăn ngày hôm nay là anh ta, cô chắc chắn sẽ hận chết anh ta, anh ta sợ cô sẽ chán ghét mình.

Cho nên bây giờ anh ta chỉ đành để người khác đưa Nhan Nhã Tịnh đi, vụng về che đậy sự thật rằng anh ta từng làm hại tới cô.

Sau khi Lưu Thiên Hàn bế Nhan Nhã Tịnh lên xe, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cảm thấy bọn chúng nên cho ba mẹ một chút không gian riêng tư để tiện bồi dưỡng tình cảm gì đó.

Cho nên sau khi để lại tài xế Nhạc Dũng, bọn chúng quả quyết bảo Cao Bắc Vinh mượn xe của Cung Trí Cương.

Nhạc Dũng ngồi trên ghế lái, không nhịn được mà nghẹn ngào mấy tiếng. Cũng không phải anh ta đau lòng vì Nhan Nhã Tịnh bị thương, anh ta chỉ cảm thấy mình không bảo vệ được Nhan Nhã Tịnh, áy náy với đại ca đã mất của anh ta.

Lưu Thiên Hàn nhạy bén nghe thấy tiếng nức nở của Nhạc Dũng, sắc mặt anh có hơi khó coi: “Cậu khóc cái gì!”

“Cô Nhan bị thương, tôi khó chịu.” Nhạc Dũng lau nước mắt, may mà Nhan Nhã Tịnh chỉ bị thương rồi hôn mê thôi, chứ nếu như cô có vấn đề gì ảnh hưởng tính mạng thì anh ta thực sự phải lấy cái chết đền tội.

Nghe thấy lời Nhạc Dũng nói, sắc mặt Lưu Thiên Hàn đen đến mức dường như có nước mực ở bên trong: “Cậu quan tâm tới cô ấy lắm à?”

“Ừm!” Nhạc Dũng gật đầu thật mạnh, quả phụ của đại ca, anh ta dám không quan tâm chắc!

Lại còn dám gật đầu?

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn như có mây đen kéo đến: “Cậu và cô ấy gian díu với nhau à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.