Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 475: Chương 475: Chiến mục hàng, anh thật tồi tệ




Làn khói lượn lờ vẽ một vòng trước mặt Lưu Thiên Hàn, rồi tản đi từng chút một.

Lưu Thiên Hàn im lặng một lúc, dường như anh đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại giống như chẳng nghĩ ngợi điều gì cả.

Bờ môi mỏng khẽ giật, một chữ không mang theo chút tình cảm nào thốt ra từ miệng anh: “Được.”

Nhan Nhã Tịnh không muốn Tô Thu Quỳnh khó chịu, cô rất sợ Tô Thu Quỳnh sẽ biết được những chuyện trên mạng.

Nhưng giấy không gói được lửa, sau khi Tô Thu Quỳnh tỉnh dậy thì vẫn biết tất cả mọi chuyện xảy ra trên mạng.

Sắc mặt của Tô Thu Quỳnh có hơi tái, nhưng vẻ mặt của cô lại bình tĩnh tới kỳ lạ.

Nhan Nhã Tịnh còn chưa tìm được lời nào để an ủi cô ấy thì cô ấy đã an ủi ngược lại Nhan Nhã Tịnh trước: “Nhã Tịnh, không phải sốt sắng đâu, cũng không cần phải lo cho mình, mình không yếu ớt đến như vậy.”

Nhan Nhã Tịnh cũng biết rằng Tô Thu Quỳnh không yếu ớt như thế, nhưng cô vẫn đau lòng cho Tô Thu Quỳnh mà!

Thu Quỳnh của cô cố gắng tới gần ánh mặt trời như vậy, nhưng sao lại có nhiều người cứ nhất quyết phải đối đầu với cô ấy như thế!

“Thu Quỳnh, cậu cũng đừng khó chịu quá, người trong sạch thì không cần phải biện hộ làm gì, mình và An Bảo cùng An Mỹ sẽ nhanh chóng tìm ra sơ hở, chứng minh sự trong sạch của cậu với người trên toàn thế giới!” Nhan Nhã Tịnh dâng trào khí thế đấu tranh nói với Tô Thu Quỳnh: “Mình không những muốn chứng minh sự trong sạch của cậu mà còn muốn lôi người hãm hại cậu ra nữa, đánh cho kẻ đó nghi ngờ cuộc đời luôn!”

“Ừm, tới lúc đó mình với cậu cùng đánh.” Tô Thu Quỳnh cười tươi như hoa: “Nhã Tịnh, cậu thực sự không cần lo cho mình đâu, mình tin mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

“Thu Quỳnh, chuyện này chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng, nhưng mấy ngày gân đây cậu đừng ra ngoài, mình sợ lại có cư dân mạng cực đoan sẽ làm tổn thương cậu.”

Nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Tô Thu Quỳnh không nhịn được nhớ tới chuyện lần trước suýt chút nữa bị tài xế xe taxi kia và đồng bọn của gã ta giết chết, môi cô ấy không kìm được mà tái đi.

Cô ấy không muốn vì một chút scandal không hiểu từ đâu ra mà phải lẩn trốn tránh né như thể không gặp được ai, nhưng cô ấy càng không muốn hành động theo cảm tính, để những người muốn hại cô ấy kia có thể nhân cơ hội.

Sợ Nhan Nhã Tịnh không yên tâm, Tô Thu Quỳnh vội vàng nói: “Nhã Tịnh, cậu yên tâm, mấy ngày nay mình sẽ ngoan ngoãn ở trong Tầm Viên, không đi đâu hết.”

Có được sự bảo đảm của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh mới lưu luyến đi ra khỏi cửa, tới bệnh viện làm việc.

Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng Tầm Viên rất an toàn, dù sao thì hiệu quả an ninh ở đầu đều là hàng đầu, nhưng cô thật sự không ngờ rằng Chiến Mục Hàng lại xông vào đây như một tên cướp.

Người hầu trong biệt thự chẳng thể nào ngăn được anh ta, hơn nữa Nhan Nhã Tịnh đã ra ngoài rồi, Chiến Mục Hàng vào Tầm Viên cứ như chốn không người.

Tô Thu Quỳnh ăn cơm xong thì nằm trên sofa trong phòng khách cắn hạt dưa đọc tin tức mới trên mạng.

Cô phát hiện rằng những bài báo tiêu cực rợp trời trên mạng vào sáng sớm đều đã bị xóa sạch, nhưng tiếng thóa mạ của cư dân mạng với cô vẫn không giảm đi, hơn nữa còn biến hóa đủ mọi kiểu mới.

Tô Thu Quỳnh tưởng rằng, đối mặt với nhiều chuyện xấu hổ như vậy rồi, khi nhìn thấy những lời thóa mạ này thì cô đã tê liệt. Nhưng khi nhìn thấy những lời bình khó coi kia, cô phát hiện ra, suy cho cùng cô vẫn không thể luyện được ra bản lĩnh trăm độc bất xâm được.

Tô Thu Quỳnh cảm thấy nếu cứ tiếp tục đọc những bình luận trên mạng tiếp thì đúng là tự mình khiến mình khó chịu.

Vậy là cô ném điện thoại sang bên cạnh, định tìm một bộ phim vừa mắt để thưởng thức.

Vừa mở TV lên thì cửa phòng khách đã bị đẩy mạnh ra, Chiến Mục Hàng tức giận xông vào.

Người hầu vội vàng đi vào theo: “Cô Tô, cậu Chiến nhất quyết muốn vào đây, chúng tôi không dám ngăn!”

Cái tính nóng nảy đó của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh chẳng thể nào rõ hơn được nữa. Cô cũng không trách người hầu, chỉ vẫy tay ra hiệu bọn họ có thể lui xuống.

Sau khi người hầu rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt nhìn sang Chiến Mục Hàng là sự chán ghét rất rõ ràng: “Chiến Mục Hàng, anh đúng là keo dính chuột gỡ mãi không được đấy!”

“Tô Thu Quỳnh, vì sao lại trèo lên giường Khổng Minh Luân! Nói! Vì sao lại phải trèo lên giường ông ta!”

Khắp người Lưu Thiên Hàn tỏa ra sự giận dữ lạnh lẽo, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh từ trên cao xuống, trong mắt dâng sào sự cáu kỉnh hận sắt không thành thép: “Tô Thu Quỳnh, em muốn có tài nguyên, em muốn thăng tiến thì em có thể tìm anh! Dù em muốn diễn gì thì anh đều có thể nâng đỡ cho em!”

“Tô Thu Quỳnh, vì sao em lại không biết xấu hổ như thế? Quyến rũ một người đã có vợ, lại còn để cả thế giới đều biết! Tô Thu Quỳnh, em coi Chiến Mục Hàng anh là gì!”

Tô Thu Quỳnh không đáp lại ngay, cô giữ tư thế nằm nghiêng trên sofa, nhìn Chiến Mục Hàng, nở nụ cười như có như không.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn kia, bỗng nhiên Tô Thu Quỳnh cảm thấy hình như mình hiểu ra được chút gì đó.

Có một cảm giác rất kì diệu, như thể được khai sáng vậy.

Trước đây, sở dĩ Tô Thu Quỳnh luôn cảm thấy cô và Chiến Mục Hàng đi đến bước đường này, sở dĩ cô phải chịu nhiều khổ sở tra tấn như vậy, nguyên nhân lớn nhất là giữa cô và Chiến Mục Hàng có quá nhiều hiểu lầm, còn có An Tình chặn giữa bọn họ.

Bây giờ cô bỗng nhiên hiểu ra, vấn đề lớn nhất giữa cô và Chiến Mục Hàng, không phải là cái gọi là hiểu lầm, càng không phải tại người khác, vấn đề lớn nhất giữa bọn họ, chẳng qua chỉ là anh ta không tin tưởng cô mà thôi.

Một cuộc hôn nhân, một đoạn tình cảm, có đôi lúc tin tưởng còn quan trọng hơn cái thứ gọi là rung động mãnh liệt. Bởi vì sự không tin tưởng vô điều kiện đó sẽ hủy hoại tình yêu và rung động từng chút một.

Thấy Tô Thu Quỳnh vẫn còn không biết xấu hổ mà cười, Chiến Mục Hàng càng không kìm được tức giận: “Tô Thu Quỳnh, em nói chuyện cho anh! Chiến Mục Hàng anh dỗ dành em, chiều theo em thì em không chịu, mà em lại muốn tìm một lão già buồn nôn. Em nói xem em có bệnh không!”

“Chiến Mục Hàng, tôi tìm anh mới là có bệnh đấy!” Tô Thu Quỳnh thực sự lười giải thích với Chiến Mục Hàng. Với người hoàn toàn không tin tưởng cô kiểu này, giải thích thì đúng là còn lãng phí tình cảm ơn cả đàn gảy tai trâu.

“Chiến Mục Hàng, tôi thích đi tìm lão già đấy. Ừ đúng, tôi thích thăng tiến nhờ lão già đấy, cái này thì liên quan gì tới anh!”

“Đừng nói chỉ là tìm lão già, dù tôi cho dù có tìm chó đực thì cũng không liên quan quái gì với anh Chiến đâu! Chiến Mục Hàng, tôi đã bị anh làm cho cảm thấy kinh tởm rồi, bây giờ anh có thể cút được rồi đấy!”

“Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng thô lỗ nắm lấy bờ vai Tô Thu Quỳnh, nham hiểm nhìn chằm chằm cô, vừa định cúi mặt xuống cắn lên môi Tô Thu Quỳnh thì nắm đấm của Lâm Tiêu đã đấm mạnh lên khuôn mặt anh ta.

“Chiến Thất, tôi đã nói rồi, đừng có chạm vào Thu Quỳnh nữa!”

Chiến Mục Hàng vô thức che chỗ bị thương trên mặt, anh ta không đánh trả Lâm Tiêu ngay lập tức, mà cong môi cười mỉa mai: “Lâm Tam, anh bảo vệ Tô Thu Quỳnh như vậy thì chắc là vẫn chưa biết Tô Thu Quỳnh đã làm chuyện tốt đẹp gì đúng không?”

“Tô Thu Quỳnh đã ngủ với Khổng Minh Luân rồi! Còn bị vợ của Khổng Minh Luân bắt ngay tại trận!” Nghĩ tới cảnh “Tô Thu Quỳnh” và Khổng Minh Luân ở trên giường khó coi đến như vậy, Chiến Mục Hàng tức giận đến mức muốn giết người.

Anh ta cong môi âm u: “Ha! Cô ta phục vụ Khổng Minh Luân hết mình thật đấy. Chỉ sợ là lúc ngủ với anh cô ta còn không thể hiện được nhiều tư thế như vậy đâu nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.