Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 406: Chương 406: Chiến mục hàng biết vậy đã chẳng làm




Nghe thấy An Tình nói lời này, Chiến Mục Hàng đột nhiên bật cười.

Nhưng anh ta cười như thế này còn đang sợ hơn khi anh ta sầm mặt.

Dường như anh ta cười như thế này lại có thể biến thành vô số con dao, tùng xẻo người ta từng chút một.

“An Tình, cũng vì cô từng cứu mạng tôi, nếu không, với những chuyện mà cô đã làm, tôi đã lấy cái mạng hèn của cô từ lâu rồi!”

Lấy cái mạng hèn của cô ta...

An Tình run như cầy sấy, cô ta kinh hãi nhìn Chiến Mục Hàng, ơn cứu mạng năm đó còn chưa đủ sao?

Không! Bây giờ sự dựa dẫm duy nhất của cô ta cũng chỉ là ơn cứu mạng Chiến Mục Hàng năm đó mà thôi, cô ta tuyệt đối không thể mất đi con át chủ bài này được!

“Anh Mục Hàng, anh không thể tàn nhẫn với em như vậy được! Em thực sự bị người khác hãm hại mà! Anh không thể bị con hồ ly tinh Tô Thu Quỳnh kia lừa được! Cô ta không muốn thấy em được sống tốt! Cô ta không muốn thấy em được hạnh phúc gả cho anh!”

“Anh Mục Hàng, cầu xin anh đấy, cầu xin anh đừng vứt bỏ em có được không? Anh Mục Hàng, em thực sự yêu anh mà!”

“Tàn nhẫn?” Chiến Mục Hàng cười âm hiểm: “An Tình, hai đứa con của tôi đều chết vì cô, tôi không đòi cô đền mạng là đã đủ nhân từ rồi. Cô đừng có mà không biết xấu hổ!”

“Anh Mục Hàng, em không có mà! Thực sự đều là Tô Thu Quỳnh hãm hại em! Em không làm gì cả! Em bị người khác hãm hại!”

Chiến Mục Hàng cười càng thêm lạnh lùng, anh ta thô lỗ bóp cằm An Tình, nói từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng người: “An Tình, cô nói đi, năm năm đó cô cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh là có người ép buộc cô à. Còn chuyện cô cố ý lăn từ trên cầu thang xuống, vu oan cho Tô Thu Quỳnh, cũng là có người ép cô hả!”

Tình bị lời nói này của mình chặn cho không nói được gì, Chiến Mục Hàng nói tiếp: “Cô đừng nói với

“Em...”

bao biện cho mình, nhưng Chiến Mục

còn gì

ở lại thêm chút nào nữa, nhanh chân lao

phóng viên phải phỏng vấn Chiến Mục Hàng thật nhiều, đào ra yêu hận tình thù giữa ba người bọn họ. Nhưng khí thế trên người Chiến Mục Hàng lúc này quá đáng sợ, bọn họ không dám sờ vào mông hổ, chỉ có thể đè nén xúc động muốn đi phỏng vấn anh mà chuyển sang phỏng vấn

hôn lễ thế kỷ của cô ta đang tốt đẹp như vậy, Chiến Mục Hàng lại cứ thế vứt cô ta lại rồi

thực sự bị người khác hãm hại mà! Là Tô Thu Quỳnh cấu kết với Lý Hoài Nam hại con, cô ta và Lý Hoài Nam có quan hệ mờ ám!

hại chết cháu trai tôi mới là kẻ thù, đầu

“Mẹ...”

Tình tái cả mặt, bỗng chốc không biết nên nói

tĩnh lại, cô ta mới nghẹn ngào nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại không chịu tin con

một đứa ngốc: “An Tình, cô đang muốn nói với tôi rằng nhưng lời này là có người ép cô nói, hay là có người giả

“Mẹ, con...”

tràn ngập vẻ chán ghét: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tần Khánh Đan

mình chịu uất ức như vậy, bà ta không nhịn được mà bước lên nói với Tần Khánh Đan: “Bà thông gia này, bà đừng nói năng khó nghe như vậy, cho

đương nhiên phải không? Có phải chỉ cần mượn cái danh nghĩa là thích thì

ức mà Tô Thu Quỳnh phải chịu, Tần Khánh Đan cũng chẳng muốn giả vờ ôn hòa nữa: “Còn nữa, đừng gọi tôi là bà thông gia! Tôi không có bà thông gia

gia, bà không thể nói như thế được, Tiểu Tình và Mục Hàng đều đã kết hôn

một hôn lễ như trò đùa thôi, kết hôn gì mà kết hôn! Tổng giám đốc An đâu có thiếu

Đan cảm thấy như thế này còn chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận. Bà tiến lên trước một bước, khí thế cao ngất nhìn người nhà họ An: “Tôi cho mấy người một lời khuyên chân thành, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi khó chịu nữa, nếu không, tôi thấy lần nào

Dù thế nào ba An cũng không ngờ rằng Tần Khánh Đan lại nói chuyện quá đáng như vậy. Bà ấy không cho người nhà họ An xuất hiện trước mặt mình, cũng có nghĩa là hợp tác giữa nhà họ An và nhà họ Chiến…

Tuy rằng nhà họ An cũng được coi là gia đình giàu có ở Vân Hải, nhưng mức độ giàu có không thể so sánh với nhà họ Chiến được. Những năm qua, nhà họ An bọn họ có thể phát triển tốt, đa số nguyên nhân là dựa vào một số đơn hàng mà nhà họ Chiến cho bọn họ.

Nếu như nhà họ Chiến Dừng hợp tác với bọn họ, chỉ sợ là An Thị bọn họ sẽ không chống đỡ nổi.

“Bà thông gia, chuyện hợp tác giữa hai nhà chúng ta...”

“Hợp tác cái gì?” Tần Khánh Đan lạnh mặt ngắt lời ba An: “Một đám lòng lang dạ sói, ai dám hợp tác với mấy người chứ!”

Ba An tức tới trợn trừng mắt, An Tình còn định cứu vãn chút gì đó trước mặt Tần Khánh Đan, nhưng đã có rất nhiều phóng viên bao vây cô ta lại, cô ta muốn tới gần Tần Khánh Đan một bước cũng khó.

“Cô An, xin hỏi sáu năm trước cô thực sự tự biên tự diễn, hãm hại Tô Thu Quỳnh sao?”

“Cô An, trên mạng có rất nhiều người nói thực ra cô mới là kẻ thứ ba giữa cậu Chiến và Tô Thu Quỳnh, đây có phải sự thật không?”

“Cô An, vữa nãy tôi thấy một bài đăng, nói rằng cậu Chiến đối xử tốt với cô là vì anh ấy tưởng rằng người từng cứu anh ấy trong đám cháy khi còn nhỏ là cô, nhưng thực ra người cứu anh ấy là Tô Thu Quỳnh, đây có phải là thật không?”

“Cô An, cô cướp công lao liều mạng cứu cậu Chiến của Tô Thu Quỳnh, còn hãm hại Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác, lương tâm của cô có đau không?!”

“Cô An, nghe nói cô còn tìm người hành hạ Tô Thu Quỳnh ở trong tù, thậm chí còn chặt ngón út của cô ấy, giết chết con của cô ấy, đây đều là sự thật sao?”

...

Những câu hỏi của phóng viên đều vô cùng sắc bén, An Tình dùng sức che tai lại: “Tôi không có! Tôi không có! Tôi không làm gì hết! Mấy người dựa vào đâu mà giúp Tô Thu Quỳnh hại tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.