Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 377: Chương 377: Chiến mục hàng muốn chặt tay an tình




Trong lòng An Tình chấn động, thân thể run lên.

Cô ta hoàn toàn không ngờ tới Chiến Mục Hàng sẽ hỏi cô ta như thế.

Tất cả những chuyện mà cô ta đã làm với Tô Thu Quỳnh trong tù, cô ta tự tin mình cẩn thận lại chu đáo, sao Chiến Mục Hàng lại biết chứ?

Chắc chắn là Tô Thu Quỳnh đã nói tào lao trước mặt anh.

An Tình kiềm chế nhịp tim đập loạn trong lòng, giả vờ đáng thương mà nói với anh ta: “Anh Mục Hàng, em không biết anh đang nói cái gì. Anh Mục Hàng, anh phải tin tưởng em, ngay cả con kiến em cũng không dám giẫm chết, làm sao em có thể hại Tô Thu Quỳnh được chứ. Anh Mục Hàng, anh không thể chỉ nghe lời nói từ phía Tô Thu Quỳnh thôi.”

“Ngay cả con kiến cũng không đành lòng giẫm chết hả?”

Chiến Mục Hàng cười lạnh: “An Tình, đây là câu chuyện buồn cười nhất mà tôi đã nghe. Ngay cả con của Tô Thu Quỳnh mà cô cũng có thể giết, một người sống sờ sờ, cô cũng có thể giết, vậy mà cô nói mình ngay cả một con kiến cũng không dám giẫm chết.”

Ánh mắt của Chiến Mục Hàng không hề chớp mà khóa chặt trên người An Tình, anh ta như đang đánh giá cô ta: “An Tình, cô nói xem, tôi quen biết với cô nhiều năm như thế, sao tôi lại nhìn không ra ngoài mặt và trong lòng cô lại khác nhau như thế.”

Mi tâm An Tình giật giật, nhưng mà cô ta vẫn mím môi nói: “Anh Mục Hàng, anh hiểu lầm em rồi, anh đã hiểu lầm em rồi. Em không làm tổn thương con của Tô Thu Quỳnh, em cũng đã từng mang thai, em biết mất đi đứa nhỏ thì mình đau lòng như thế nào, mất đi con của chúng ta, em đau đến mức không muốn sống, cho dù em có hận Tô Thu Quỳnh đến chết đi nữa thì em cũng không có khả năng hại chết một sinh mạng nhỏ vô tội.”

“Anh Mục Hàng, anh đừng như vậy mà có được không? Anh trở nên như thế, em thật sự rất sợ, em sợ lắm! Anh Mục Hàng, anh tin tưởng em đi có được không, em thật sự chưa từng hại Tô Thu Quỳnh.”

“An Tình, lời mà cô nói, một chữ tôi cũng không tin.” Chiến Mục Hàng dừng một chút rồi tiếp tục lạnh lùng nói: “An Tình, đừng tiếp tục biện minh cho mình nữa, cô cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh, chứng cứ vô cùng xác thực, cô tiếp tục giải thích sẽ chỉ khiến tôi buồn nôn hơn.”

Chứng cứ vô cùng xác thực?

Lòng An Tình đột nhiên trầm xuống, anh đây là đang điều tra chuyện năm đó cô đã làm trong tù?

Anh quan tâm Tô Thu Quỳnh như thế?

Còn nữa, anh nói mình buồn nôn.

Sao An Tình này lại khiến đàn ông buồn nôn được chứ.

An Tình há miệng đang định nói thêm gì đó, bàn tay của Chiến Mục Hàng đang đặt trên cổ cô ta đột nhiên dùng sức, cô ta bị nghẹt thiếu chút nữa là không thở nổi.

Bình tĩnh một hồi lâu mới có thể tìm lại giọng nói của mình: “Anh Mục Hàng, em không có, em thật sự không có làm. Là Tô Thu Quỳnh, là Tô Thu Quỳnh cố ý hãm hại em, cô ta vẫn luôn hại em, Tô Thu Quỳnh không muốn thấy em sống tốt. Anh Mục Hàng, anh không thể mắc bẫy Tô Thu Quỳnh.”

“Đúng, Tô Thu Quỳnh muốn chia cẳt tình cảm của chúng ta, cô ta muốn làm mợ Chiến. Anh Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh muốn chia rẽ chúng ta, anh không thể để cô ta thành công, anh không thể để người thân anh đau đớn còn kẻ thù thì lại thỏa mãn.”

“Tô Thu Quỳnh muốn chia rẽ chúng ta à?” Chiến Mục Hàng châm chọc cười một tiếng: “Ngược lại thì tôi hi vọng Tô Thu Quỳnh chia rẽ chúng ta lắm.”

Nếu như Tô Thu Quỳnh muốn chia rẽ anh ta và An Tình, chứng minh trong lòng cô còn có anh ta, nhưng mà Tô Thu Quỳnh căn bản không hề quan tâm anh ta sẽ ở bên cạnh ai, trong lòng cô chỉ có một mình Lâm Tiêu.

Cô còn muốn sinh con cho Lâm Tiêu, sau này trong lòng cô chỉ có cô Lâm Tiêu và đứa nhỏ, còn Chiến Mục Hàng anh ta thì không có vị trí nào.

An Tình không hiểu lời nói này của Chiến Mục Hàng là có ý gì, cô ta cắn chặt môi, gần như muốn cắn rách da.

“An Tình, cô nói đi, tại sao lại cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh, cho dù Tô Thu Quỳnh có giết chết con cô thì kết quả năm năm trong lao tù cũng đã đủ để trừng phạt cô ấy, tại sao cô lại còn muốn cho người tra tấn cô ấy?”

Chiến Mục Hàng đẩy mạnh An Tình xuống đất, anh ta nhìn chằm chằm vào ngón tay út bên bàn tay trái của An Tình, đột nhiên anh ta hơi khom người xuống, nắm lấy ngón tay út của cô ta.

“An Tình, cô cho người chặt ngón tay út của cô ấy, trong lòng cô thoải mái lắm có đúng không? Thế thì tôi cũng muốn xem xem, tôi cũng phải chặt ngón tay út của cô, cô có còn cảm thấy vui vẻ nữa không.”

“Đừng mà.” An Tình nghẹn ngào gào lên, bây giờ Chiến Mục Hàng trông rất giống ác ma hung tợn, trong lòng cô ta vô cùng khủng hoảng.

Cô ta muốn rút tay trái mình lại, cô ta sợ Chiến Mục Hàng thật sự chặt mất ngón tay út của cô ta, cô ta hoảng sợ la hét ầm ĩ: “Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em như thế, anh không thể đối xử với em như thế.”

Lúc cô ta la, trong tay Chiến Mục Hàng đã xuất hiện một con dao Thụy Sĩ lập loè ánh sáng, An Tình bị sự lạnh lẽo của con dao dọa sợ thiếu chút nữa là đã tiểu ra quần.

Cô ta không ngừng vùng vẫy, giãy giụa cầu xin tha thứ: “Anh Mục Hàng, anh tha cho em, tha cho em đi. Anh Mục Hàng, em thừa nhận là em cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh, anh tha cho em đi có được không?”

Thấy con dao găm trong tay Chiến Mục Hàng cách ngón út càng ngày càng gần, An Tình hoảng sợ kêu to.

Cô ta ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cô ta khóc lớn: “Anh Mục Hàng, anh đừng chặt ngón tay của em mà, nếu như anh chặt mất ngón tay của em, em sẽ trở nên vô dụng. Anh Mục Hàng, em không muốn trở nên tàn phế. Làm như thế em không có cách nào gặp người khác.”

“An Tình, tôi chặt mất ngón tay của cô thì cô không có cách nào gặp người? Chẳng lẽ cô không sợ hành vi của cô sẽ hại Tô Thu Quỳnh hả?”

Chưa có lúc nào mà Chiến Mục Hàng cảm thấy muốn giết người như bây giờ, con dao của anh ta còn chưa đặt ở trên tay An Tình, vậy mà An Tình đã sợ như thế rồi, thế thì ở trong tù, con dao lạnh lẽo chặt ngón út của Tô Thu Quỳnh, cô sợ hãi đến cỡ nào.

Không, con dao kia không phải lập tức chặt mất ngón út của Tô Thu Quỳnh.

Trên đường đến Oanh Yến, Minh Quân lại gọi điện thoại cho anh ta, trong điện thoại, anh ta kể lại chi tiết lúc Tô Thu Quỳnh bị người khác hành hạ.

Những người chặt đứt ngón tay út của Tô Thu Quỳnh dùng một con dao bị cùn, hơn nữa không phải là trực tiếp chặt mất ngón tay.

Từ từ từ từ, cứa xuống từng chút từng chút một, người lúc trước hành hạ cô đã quên mất rốt cuộc mình đã cứa vào ngón tay của Tô Thu Quỳnh mấy lần hay là mười mấy lần.

Tay đứt ruột xót, mỗi một cứa đều khiến Tô Thu Quỳnh sống không bằng chết.

Năm năm nay, Tô Thu Quỳnh sống như thế nào?

Chiến Mục Hàng như phát tiết mà cắm thẳng con dao xuống đất, An Tình hoảng sợ nhắm mắt lại, may mắn là ngón tay của cô ta không bị chặt mất.

An Tình run sợ mở to mắt, Chiến Mục Hàng không chặt ngón tay của cô ta, lá gan của cô ta cũng tăng lên không ít, cô ta hất cằm lên gào thét với Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, em không sai, em không có làm sai gì hết. Đúng vậy, em cho người hành hạ Tô Thu Quỳnh ở trong tù đó, nhưng mà em có lỗi gì?”

“Tô Thu Quỳnh đã giết chết con của em, em hận không thể chém cô ta ngàn dao, em chỉ cho người trả lại những gì mà cô ta gây ra với em, em có lỗi gì chứ.”

An Tình dùng sức lau nước mắt bên khóe mắt, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô ta mang theo vẻ kiên quyết: “Anh Mục Hàng, anh có biết vào khoảnh khắc mà em mất đi đứa nhỏ, trong lòng em đau lắm không? Em hận chứ, em hận Tô Thu Quỳnh, chỉ có khi cô ta nếm trải sự khó chịu của em thì em mới có thể cam lòng.”

Chiến Mục Hàng nhìn An Tình cắn răng nghiến lợi, đột nhiên lại thốt ra một câu: “An Tình, thật sự là Tô Thu Quỳnh giết chết con cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.