Cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn không đủ kiên nhẫn, bèn hỏi câu này.
Lưu Thiên Hàn không trả lời ngay, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh. Trái tim nhỏ của Nhan Nhã Tịnh đập loạn xạ, cô phát hiện mình hơi xấu xa, lúc này mà trong đầu cô lại hiện ra câu nói không đứng đắn của Cao Bắc Vinh.
Cưa đổ anh ấy, nô dịch anh ấy, chinh phục anh ấy!
Cô nghĩ, nếu Lưu Thiên Hàn thật sự muốn cô lấy thân báo đáp thì tiếp đó cô nhất định phải sử dụng đến bảy mươi hai loại võ nghệ, cưa đổ anh, nô dịch anh, chinh phục anh, tiện thể thử đủ các tư thế mới với anh.
Nhưng bất ngờ là Lưu Thiên Hàn không yêu cầu cô lấy thân báo đáp, mà lại nhìn cô với vẻ sâu xa: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đói rồi.”
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh ngẩn ra, anh đói bụng thì cô phải báo đáp bằng cách nào? Chẳng lẽ cô có thể biến thành sủi cảo cho anh ăn một bữa no?
“Nấu cơm cho tôi đi!” Lưu Thiên Hàn hùng hồn nói với Nhan Nhã Tịnh.
Ai muốn nấu cơm cho anh chứ! Tôi còn phải đi ăn bữa tối tình yêu đây này!
Nhan Nhã Tịnh vốn định trả lời Lưu Thiên Hàn hai câu này với điệu bộ cao quý và lạnh lùng, nhưng nhìn khuôn mặt cô đã mong nhớ ngày đêm kia, cuối cùng cô vẫn không nói ra được.
Cô không đành lòng.
Cô thích anh như vậy, sao có thể đành lòng để anh đói bụng chứ?
Với lại đã lâu lắm rồi cô không nấu cơm cho anh Lưu, mặc dù tài nấu nướng của cô rất bình thường, nhưng cô vẫn muốn nấu một bàn đồ ăn ngon cho anh như một người vợ.
“Anh Lưu, anh đợi một lát nhé, tôi đi nấu cơm cho anh ngay.” Nói xong, Nhan Nhã Tịnh khập khiễng chạy xuống lầu.
Nhìn Nhan Nhã Tịnh từ từ biến mất ngoài phòng, khoé môi Lưu Thiên Hàn không kìm được mà cong lên.
Cô đã đi nấu cơm cho anh rồi, anh muốn xem thử tên Giang gì kia sẽ ăn bữa tối tình yêu với cô bằng cách nào!
Nhưng gần như ngay sau đó, khoé miệng đang cong lên của Lưu Thiên Hàn lại biến thành một đường thẳng.
Cô muốn đi ăn bữa tối tình yêu với ai thì liên quan quái gì tới anh! Đầu óc anh bị úng nước thật rồi, nên mới có thể so đo với một bữa tối tình yêu!
Một người trưởng thành và chững chạc như anh sao lại có thể bị người phụ nữ lẳng lơ này chọc tức đến mức trở nên ấu trĩ như vậy?
Lưu Thiên Hàn còn chưa lấy lại lý trí từ sự ghét bỏ bản thân thì trong phòng đã vang lên tiếng chuông điện thoại.
Rõ ràng đây không phải tiếng chuông điện thoại của anh.
Vừa quay mặt qua, anh đã nhìn thấy điện thoại của Nhan Nhã Tịnh đang đổ chuông trên bàn.
Anh vốn định không quan tâm, nhưng hai chữ “anh Giang” trên màn hình điện thoại quá chướng mắt. Anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại của Nhan Nhã Tịnh lên.
Vừa nghe máy, Lưu Thiên Hàn đã nghe thấy giọng nói vô cùng hào hứng của Giang Kiến Huy: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh đến rồi này, em mau mở cửa cho anh đi! Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh nói cho em biết, bữa cơm tình yêu tối nay anh làm ngon lắm đấy, trên đường đến đây anh còn chảy nước miếng rất nhiều lần, nhất định em cũng sẽ thích.”
“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, sao em không nói gì hết vậy? Có phải em đang bận trang điểm để đón tiếp anh không? Không sao đâu, nếu bây giờ em không tiện mở cửa, anh có thể gọi các bé cưng mở cửa giúp anh! Anh còn mang đồ chơi và sô cô la cho bọn nhỏ luôn này, chúng nhất định sẽ thích!”
Lưu Thiên Hàn cau mày, các bé cưng?
Người phụ nữ lẳng lơ kia đã có con thật ư?
Xem ra anh Giang gì đó rất tích cực làm người đổ vỏ nhỉ!
Lưu Thiên Hàn tự dưng cảm thấy khó chịu, anh trầm giọng đáp: “Cô ấy sẽ không mở cửa cho cậu đâu.”. truyện teen hay
Giang Kiến Huy sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại, anh ta không kiềm được mà kinh ngạc thốt lên: “Lưu Cửu? Cậu... Cậu... đội mồ sống dậy đấy à!”
Trái tim nhỏ của Giang Kiến Huy đập loạn xạ, là do anh ta đập chậu cướp hoa quá trắng trợn nên đã làm Lưu Cửu tức giận đến mức bật nắp quan tài luôn sao?
Giang Kiến Huy còn chưa hoàn hồn lại từ nỗi khiếp sợ thì đã nghe thấy giọng nói trầm lặng như nước của Lưu Thiên Hàn: “Bây giờ cô ấy đang nấu bữa tối tình yêu cho tôi.”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn không cho Giang Kiến Huy bất kỳ cơ hội phản ứng nào, thẳng tay cúp máy luôn.
Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thật sự rất kì lạ, vừa rồi anh còn đang rất khó chịu, nhưng bây giờ tưởng tượng đến bộ dạng kinh ngạc của anh Giang gì đó ở đầu dây bên kia, lòng anh chợt dâng lên một niềm vui sướng khó tả.
Xem ra bắt Nhan Nhã Tịnh nấu cơm cho anh quả là một quyết định chính xác.
Lúc Lưu Thiên Hàn xuống lầu, Nhan Nhã Tịnh đã nấu hai bát mì trứng cà chua lớn, không phải cô lười biếng không muốn nấu cho Lưu Thiên Hàn một bàn đồ ăn ngon, mà thực sự tủ lạnh nhà anh không có gì hết,, không đủ để cô phát huy.
Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vội vàng gọi anh: “Anh Lưu, tôi nấu mì xong rồi! Anh mau lại đây ăn chút đồ lót dạ đi!”
Mì?
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cao quý ngồi vào bàn, nhìn bát mì trứng cà chua to đùng trước mặt mình, anh không khỏi nhíu mày.
Có mỗi một bát mì mà đã muốn đuổi anh rồi à?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng anh vẫn cầm đũa trước mặt lên ăn một miếng.
Anh không ngờ bát mì trứng cà chua có vẻ ngoài xấu xí như thế mà lại ăn ngon như vậy.
Nhan Nhã Tịnh cũng đã đói lả rồi, nhưng cô không cầm đũa lên mà lại tham lam nhìn dáng vẻ Lưu Thiên Hàn từ từ ăn mì, mắt bỗng dưng đỏ hoe.
Dù cho anh làm gì cũng luôn cao quý và tao nhã như thế. Một bát mì bình thường nhưng anh lại ăn như thể nó được chính tay đầu bếp cao cấp nấu.
Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà sụt sịt, chợt nhớ lại dáng vẻ anh ăn mì trứng cà chua do cô nấu trước đây.
Thật ra anh Lưu rất kén trong việc ăn uống, một người có xuất thân như anh sao có thể không kén chọn được chứ!
Nhưng chỉ cần là món cô nấu, dù khó ăn thế nào, anh cũng sẽ ăn hết không chừa lại chút cặn, như thể tất cả những món cô nấu đều là những món ăn ngon thịnh soạn nhất trên đời.
Lúc họ còn tình cảm mặn nồng, cô rất thích nấu mì trứng cà chua vào bữa sáng cho anh ăn. Khi đó anh luôn thích ôm cô cùng nhau ăn, cứ ăn rồi lại ăn, cuối cùng không còn trong sáng nữa, kết quả là đi làm muộn.
Dáng vẻ anh ôm cô ăn mì trước kia chậm rãi trùng khớp với dáng vẻ lạnh lùng trước mặt. Dù có thay đổi thế nào thì anh vẫn là người cô yêu nhất!
Nhan Nhã Tịnh lúng túng quay mặt qua chỗ khác. Cô đúng là, không biết cố gắng gì cả, nước mắt này cứ như mấy thứ rẻ rúng không đáng giá chút nào vậy.
Lúc đầu Lưu Thiên Hàn ăn mì rất vui vẻ, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và vệt nước mắt chưa khô của Nhan Nhã Tịnh, anh lập tức không còn hứng thú ăn nữa.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo ấy như một lưỡi dao đâm vào người cô, như thể muốn phanh thây xé xác cô ra.
Cô khóc.
Bởi vì không thể ăn bữa tối tình yêu với anh Giang thích đổ vỏ gì kia, không ngờ cô lại khóc!
Lưu Thiên Hàn sầm mặt đặt đũa sang một bên, trong giọng nói của anh đậm vẻ ghen tuông mà chính anh cũng không nhận ra: “Sao nào? Không thể ăn bữa tối tình yêu với anh Giang gì đó khiến cô khó chịu đến vậy luôn à?”
Nhan Nhã Tịnh đờ mặt ra, cô vừa định giải thích thì chợt nghĩ tới kế sách lạt mềm buộc chặt của mình.
Cô giả vờ lau nước mắt: “Phải, em rất khó chịu. Anh Lưu, em đã nấu ăn cho anh để báo đáp anh rồi, hay là em về trước nhé, có được không?”