Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 7: Chương 7: Chú thật sự là ba chúng cháu




Cao Bắc Vinh cũng thấy tấm ảnh này, khập khiễng đi tới, kích động chộp lấy di động của Lưu Thiên Hàn.

“Uầy Lưu Cửu, cậu có con trai lớn thế từ bao giờ thế? Cậu cũng thâm tàng bất lộ quá rồi đấy? Anh em còn tưởng cậu không được cơ, ai ngờ cậu có cả con riêng luôn rồi!”

“Nó không phải con tôi.” Lưu Thiên Hàn hờh ững nói.

“Không phải con của cậu? Cậu lừa ai thế! Hai người giống hệt nhau luôn này. Sao nó không phải con cậu được!” Cao Bắc Vinh sờ soạng gương mặt nhỏ của Nhan An Bảo trên màn hình, kích động hô to gọi nhỏ với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, mau thành thật khai báo đi, mẹ đứa nhỏ là ai!”

“Chắc không phải Nhan Vũ Trúc rồi, mấy năm nay Nhan Vũ Trúc vẫn một mực đóng phim, nào có nghe nói cô ả mang thai sinh con đâu!”

Nghĩ đến gì đó, Cao Bắc Vinh chợt bừng tỉnh ngộ ra: “Lưu Cửu, chẳng lẽ vợ cậu sinh cho cậu à? Cậu kim ốc tàng kiều nhiều năm như vậy, tôi còn chưa được gặp chị dâu Cửu đâu! Đúng rồi, chị dâu Cửu họ Nhan đúng không? Nhan… Lưu Cửu, chị dâu Cửu tên Nhan gì ấy nhỉ?”

“Quên rồi.” Gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn không mảy may dao động, tựa như nói tới một người không liên quan gì đến mình vậy.

Cao Bắc Vinh: “...” Thôi được rồi, ngay cả tên vợ mình còn không nhớ rõ, quá vô tình! Vô tình như vậy chứng tỏ đứa bé này không phải chị dâu Cửu sinh rồi.

Cao Bắc Vinh đằng hắng giọng: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc đứa bé này là của cậu với cô nào? Cậu làm to bụng con gái nhà người ta cũng không nghe không hỏi. Lưu Cửu, cậu súc sinh quá đấy!”

“Còn chị dâu Cửu cũng đáng thương cơ. Một Nhan Vũ Trúc thì thôi đi, giờ lại ngoi ra một cậu con riêng. Cậu bảo chị dâu Cửu chịu đựng thế nào được! Chị dâu Cửu đáng thương của tôi, sao lại gả cho con yêu nghiệt Lưu Cửu này cơ chứ…”

Lưu Thiên Hàn mặc kệ Cao Bắc Vinh líu ríu, cầm di động gửi tin nhắn cho “Kiếm một ông bố đem về”: “Cháu ở đâu? Tôi đến đón cháu, đi làm xét nghiệm ADN.”

“Kiếm một ông bố đem về”: “Cư Xá Thiên Mệnh, cháu và em gái ở cổng chung cư chờ chú.”

Lưu Thiên Hàn cau mày, Phúc Tinh là một khu phố rất cũ nát, bọn họ ở nơi đó ư?

Nghĩ đến đứa bé vô cùng giống mình kia chỉ có thể sống những ngày nghèo khó gian khổ, đáy lòng Lưu Thiên Hàn không hiểu sao hơi thắt lại, âm ỉ đau.

Trọng điểm chú ý của Cao Bắc Vinh hoàn toàn không cùng tần số với Lưu Thiên Hàn, từ lúc nhìn thấy ảnh chụp của Nhan An Bảo, ánh mắt anh ấy vẫn luôn dán chặt vào di động của Lưu Thiên Hàn.

Thấy hai chữ “em gái” kia, hai mắt Cao Bắc Vinh trừng to như muốn lọt tròng.

Lưu Cửu một phát sinh đôi luôn à?

Năng lực gieo giống này mạnh quá đấy!

Cao Bắc Vinh cuống cuồng muốn gặp đôi trai gái của Lưu Thiên Hàn, thấy Lưu Thiên Hàn đi ra khỏi biệt thự thì lập tức khập khiễng đuổi theo, nhưng cái chân gãy của anh ấy không ủng hộ chủ nhân chút nào, anh ấy không đuổi kịp.

Lưu Thiên Hàn vừa lên xe đã gọi thẳng cho Hách Trung Văn.

Lưu Thiên Hàn nói ngắn gọn rõ ràng: “Đến bệnh viện thành phố, làm xét nghiệm ADN.”

Hách Trung Văn nhận được điện thoại mà ngơ cả người, nhưng bởi vì trong thâm tâm kính sợ cậu nhỏ nhà mình nên vẫn cấp tốc chạy tới bệnh viện thành phố.

Nhưng tới làm xét nghiệm ADN với ai cơ? Với không khí à?

Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn không cần đích thân đón người, nhưng không biết sao anh lại rất nôn nóng, gấp gáp muốn nhìn thấy cậu bé trông rất giống mình kia.

Lúc anh lái xe tới nơi, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã chờ ở ngoài cửa chung cư.

Nhan An Mỹ giữ chặt tay Nhan An Bảo: “Anh ơi, anh nói xem chú ấy có phải ba bọn mình thật không? Em hồi hộp quá, hồi hộp đến mức muốn ăn sô cô la.”

Khóe môi Nhan An Bảo run rẩy. Muốn ăn sô cô la thì nói là muốn ăn, cần gì tìm nhiều lý do thế!

Tuy nghĩ như vậy nhưng cậu bé vẫn lấy một viên sô cô la ra khỏi túi áo, nhét vào trong tay Nhan An Mỹ. Mặt cậu bé vẫn lạnh băng như trước, nhưng sự dịu dàng trong mắt hoàn toàn không che giấu được.

Nhan An Mỹ nhìn viên sô cô la trong tay, vô cùng thỏa mãn. Cô bé cho sô cô la vào miệng, đôi mắt long lanh vui sướng cong như trăng khuyết.

Lưu Thiên Hàn vừa đến đã thấy cảnh này. Bé trai mặc vest nhỏ nhắn nghiêm mặt đứng một bên, lúc nhìn sang cô bé kế bên lại tràn đầy cưng chiều và dịu dàng. Cô bé mặc váy công chúa bồng bềnh màu hồng nhạt ôm cánh tay cậu bé, lúm đồng tiền như hoa, khung cảnh tựa năm tháng an lành.

Trái tim Lưu Thiên Hàn khẽ run lên, cảm thấy trái tim lạnh băng của mình như rạn nứt một khe hở, một cảm giác xa lạ gọi là “yêu thương” len lỏi, lan tràn khắp ngực anh như cỏ dại.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng chú ý tới chếc Lamborghini màu đen kia. Nhan An Mỹ nâng cánh tay nho nhỏ mũm mĩm lên chỉ: “Kia có phải xe của người ba 50% của bọn mình không?”

“Ừ.” Nhan An Bảo nhìn nhãn hiệu xe. Cậu bé từng thu thập tư liệu của Lưu Thiên Hàn, chiếc xe này đúng là một trong số rất nhiều xe thể thao sang quý dưới danh nghĩa của anh.

Nhận được lời khẳng định của anh trai, nụ cười trên mặt Nhan An Mỹ càng thêm xán lạn. Cô bé vọt tới trước xe của Lưu Thiên Hàn, dùng sức quơ cánh tay: “Con chào ba 50%!”

Lưu Thiên Hàn mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp vừa bước ra đã bắt gặp gương mặt như phiên bản thu nhỏ của mình.

Nhan An Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn, lại nhìn Nhan An Bảo, ba 50% đúng là phiên bản của anh nha, à không đúng, nên nói anh là phiên bản của ba 50% mới phải. Giống khủng khiếp luôn! Người này còn ba 50% gì nữa, chắc chắn là ba của hai bé rồi!

Nhan An Bảo trước nay luôn bình tĩnh cũng ngẩn người. Lưu Thiên Hàn ngoài đời thật còn giống cậu bé hơn cả trên ảnh chụp, cậu gần như có thể khẳng định người này chính là ba mình!

Nhan An Bảo tiến lên, hỏi dò: “Chú là ba của chúng cháu ạ?”

Không chờ Lưu Thiên Hàn nói gì, Nhan An Mỹ đã kích động nói: “Thế còn phải hỏi à! Ba giống hệt anh luôn mà, chắc chắn là ba bọn mình rồi!”

Nói xong, Nhan An Mỹ bổ nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn: “Ba ơi, con với anh trai mong ba chết đi được! Cuối cùng bọn con cũng tìm được ba rồi!”

“Ba ơi, mẹ một mình kiếm tiền nuôi gia đình vất vả lắm. Sau này ba phải giúp mẹ kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho con nha! An Mỹ muốn ăn thật nhiều sô cô la!”

Khóe môi Nhan An Bảo run rẩy liên tục, ba câu không rời bản tính sành ăn, Nhan An Mỹ, em giỏi nhất rồi đấy! Ăn nhiều sô cô la như thế cũng không sợ béo, sau này không gả nổi à!

Lưu Thiên Hàn ghét nhất là người khác chạm vào mình, anh cho rằng mình bị Nhan An Mỹ nhào vào lòng nhất định sẽ ghét bỏ đẩy cô bé ra, nhưng bất ngờ là anh lại cảm thấy cái ôm của bé con hơi ấm áp.

Làm cho trái tim cứng rắn của anh thoáng mềm mại.

Anh có chút không nỡ nói thật ra anh không phải ba bọn nhỏ.

Dù Nhan An Bảo có ông cụ non đến đâu cũng chỉ là đứa bé bốn tuổi rưỡi thôi, đối mặt với người rất có thể là ba mình trước mặt, cậu bé cũng không cách nào duy trì dáng vẻ lạnh nhạt không dao động.

Cậu bé tiến lên từng bước, giọng nói kích động hẳn: “Chú thật sự là ba chúng cháu ạ? Tối ngày 8 tháng 6 năm 2022, chú có từng tới khách sạn Lập Thiên không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.