Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 387: Chương 387: Chúa ghen chiến mục hàng




Khoảnh khắc Tôn Nguy rút dao ra, Tô Thu Quỳnh dường như nhìn thấy sắc máu đầy trời.

Nếu nói không sợ hãi gì thì chắc chắn là giả, nhưng Tô Thu Quỳnh không chút e sợ, cô vẫn nở nụ cười như có như không kia, nhìn chằm chằm vào Tôn Nguy, trên mặt đều là vẻ trào phúng.

Quả thật Tô Thu Quỳnh rất muốn cố gắng vùng dậy, tốt nhất là giẫm đạp đôi mèo mả gả đồng Chiến Mục Hàng và An Tình kia dưới chân rồi đạp thật mạnh. Nhưng nếu đã định cô không sống qua được đêm nay thì cô cũng phải ung dung đối mặt thôi.

Con dao sáng loáng không cắt được chiếc cổ mảnh mai của Tô Thu Quỳnh, mà ngược lại cơ thể của Tôn Nguy lại ngã xuống đất như một mớ bùn nhão.

Tôn Nguy hùng hổ bò dậy từ dưới đất, vung con dao trong tay đâm về phía Lâm Tiêu đang tỏa khí lạnh khắp người.

Kỹ năng của Lâm Tiêu không đánh lại được Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng nhưng đối phó với loại người như Tôn Nguy thì dư sức.

Lâm Tiêu nhảy lên tung một cước, lập tức mạnh mẽ đá bay con dao trong tay Tôn Nguy. Anh ta nện từng đấm lên mặt Tôn Nguy, đánh đến mức mũi Tôn Nguy cũng biến dạng.

“Thằng nhóc thối, mày dám đánh tao thì tao sẽ giết…”

“Bộp!”

Tôn Nguy còn chưa kịp nói xong, Lâm Tiêu đã dứt khoát đá vào mặt gã ta, cái mũi của gã hoàn toàn bị Lâm Tiêu đạp lệch.

Tôn Nguy đau đến mức thở không nổi, nhưng so với Lâm Tiêu, gã ta hoàn toàn không chút sức lực nào để đánh trả. Sau một hồi đấm đá, gã ta cảm thấy xương cốt cả người đều bị sửa lại một lần. Cuối cùng, gã ta bị Lâm Tiêu đá thẳng một cước vào giữa hai chân, đau đến mức không gượng dậy nổi.

“A a a!”

Tôn Nguy tru lên như lợn bị chọc tiết, gã ta muốn cầu xin Lâm Tiêu tha thứ, nhưng trên người gã ta thật sự quá đau, ngoài ai ôi kêu loạn ra thì hoàn toàn không không thể nào nói được một câu hoàn chỉnh.

Nghĩ đến vừa rồi Tôn Nguy đã chụp ảnh cô, Tô Thu Quỳnh vội vàng cầm lấy điện thoại của gã ta, lập tức xóa bỏ mấy tấm ảnh gã ta đã chụp.

Tô Thu Quỳnh nhìn thấy gã ta vừa gửi tin nhắn cho ai đó, cô cũng kiểm tra tin nhắn đã gửi thì thấy gã ta đã gửi mấy bức ảnh của cô đến một số điện thoại có đuôi 8.

Cô nhớ rõ số điện thoại kia, đó là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng.

Những bức ảnh đó được chụp dưới ánh đèn mờ ảo, trông thật sự rất khó coi.

Mặc dù cô không để Lý Kiệt thành công, nhưng ảnh chụp vẫn khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.

Nhìn thế nào cũng thấy buồn nôn.

Dạ dày Tô Thu Quỳnh cuộn trào, cô nằm sấp một bên, không nhịn được mà nôn ra một trận.

Thật buồn nôn, khiến cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình.

Cô biết, Chiến Mục Hàng đã nhận được mấy bức ảnh này. Cô không biết khi anh nhìn thấy những bức ảnh này sẽ có biểu cảm gì, nhưng điều đó đối với cô đã không còn quan trọng.

Giống như, Chiến Mục Hàng đột nhiên rời khỏi trái tim cô.

Trong lòng mỗi cô gái đều có một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, họ mơ tưởng rằng có một ngày nào đó, người yêu của mình sẽ đạp lên đám mây bảy màu xuất hiện trước mặt mình.

Lâm Tiêu không phải anh hùng vô song trong lòng cô, nhưng khoảnh khắc vừa rồi khi anh ta xuất hiện, dường như đã đạp lên đám mây bảy màu tới đây.

Không hẳn là động lòng, nhưng lại có cảm giác yên tâm và cảm động hiếm có.

“Tô Thu Quỳnh, em thế nào rồi? Có bị thương không?”

Sau khi Lâm Tiêu giải quyết Tôn Nguy xong, anh ta lo lắng nhìn Tô Thu Quỳnh rồi hỏi.

“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh chân thành nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”

Nếu không phải Lâm Tiêu kịp thời xuất hiện thì bây giờ cô đã biến thành một cái xác rồi.

Mà cho dù cô có biến thành một cái xác, hai người đàn ông điên rồ này cũng sẽ không bỏ qua cho cô.

Lâm Tiêu không nói gì, anh ta chỉ đột nhiên ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng. Anh ta ôm rất chặt, như thể đã dồn hết sức lực cả đời vậy.

Khiến Tô Thu Quỳnh cảm thấy cô chính là báu vật duy nhất trong cuộc đời anh ta, là kiếp trước kiếp này của anh ta, đời đời kiếp kiếp.

Được Lâm Tiêu ôm như vậy, Tô Thu Quỳnh đột nhiên muốn khóc.

Hóa ra, cảm giác được người khác quý trọng là thế này!

Không cần phải cố gắng nghĩ cách đi lấy lòng một người, không cần cẩn thận từng li từng tí ôm lấy trái tim đã bị người ta chà đạp, càng không cần bị người khác dùng những từ ngữ ác độc, hết lần này đến lần khác lăng trì thể xác và tinh thần của cô…

Cảm giác được người khác quý trọng thật tuyệt, thế nhưng cô đã không còn sức lực để nắm giữ nữa…

Đầu gối của Tô Thu Quỳnh bị thương, Lâm Tiêu vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô lại ghét nhất là mùi thuốc khử trùng ở đó. Cuối cùng, Lâm Tiêu chỉ có thể đưa cô trở về khu Thiên Mệnh, lát nữa Nhan Nhã Tịnh sẽ đến xử lý vết thương cho cô.

Vừa đến cửa căn hộ, Lâm Tiêu cúi người, đôi môi lập tức dán lên môi Tô Thu Quỳnh không một kẽ hở.

Tô Thu Quỳnh không quen thân mật như vậy với Lâm Tiêu, cô vô thức muốn tránh né, nhưng thế tấn công của Lâm Tiêu quá mạnh mẽ, cô vốn dĩ không có chỗ để trốn.

“Tô Thu Quỳnh, anh rất sợ.”

Trong giọng nói của Lâm Tiêu khàn khàn thấy rõ, anh ta ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh, như thể Tô Thu Quỳnh là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời này của anh ta.

Lâm Tiêu thật sự rất sợ.

Nếu không phải tối hôm đó Tô Thu Quỳnh để điện thoại trong căn hộ của anh ta, sau khi anh nhận điện thoại của Chiến Mục Hàng, tính cẩn thận trong lòng anh ta lại tăng thêm, lặng lẽ cài đặt định vị trên điện thoại của Tô Thu Quỳnh để phòng ngừa cô lại bị bắt nạt thì có lẽ tối hôm nay, anh ta sẽ vĩnh viễn mất đi Tô Thu Quỳnh.

Mà anh ta cũng may, nửa đêm đang đi lang thang mà vị trí lại cách không xa nơi Tô Thu Quỳnh xảy ra chuyện.

Anh ta càng may mắn hơn là, sau khi bọn xấu ném điện thoại của Tô Thu Quỳnh đi cũng không tiếp tục đi xa hơn. Nếu không, cho dù anh ta có tìm được vị trí điện thoại của Tô Thu Quỳnh thì muốn tìm được cô vẫn như mò kim đáy biển.

Vừa nghĩ tới việc nếu tối nay anh ta đến chậm thêm một bước thì sẽ có thể xảy ra chuyện gì, một Lâm Tiêu kiêu ngạo như vậy mà trái tim cũng không kìm được run lên.

Ban đầu Tô Thu Quỳnh còn muốn tiếp tục đẩy Lâm Tiêu ra, nhưng sau khi nghe được sự lo lắng rõ ràng trong giọng nói của Lâm Tiêu, trái tim cô không khỏi trở nên mềm mại.

“Lâm Tiêu, cảm ơn anh.”

Bây giờ Tô Thu Quỳnh không biết phải nói gì với Lâm Tiêu, chỉ có thể nói cảm ơn anh ta hết lần này đến lần khác.

Nhận ra được Tô Thu Quỳnh vẫn còn xa cách với mình, trong lòng Lâm Tiêu hơi mất mát. Nhưng ngay sau đó, ý chí chiến đấu của anh ta lập tức hừng hực bốc cháy trở lại.

Dù sao thì cô cũng không đẩy anh ta ra, sự đề phòng của đô đối với anh ta cũng đã ít đi rất nhiều. Đối với anh ta, một chút tiến bộ như vậy đã đáng để vui mừng rồi.

“Tô Thu Quỳnh, anh đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo như vậy.”

Thế nhưng, nếu xem như là bạn bè mà anh vẫn muốn hôn Tô Thu Quỳnh thì phải làm sao đây?

Vừa nghĩ đến là hoàn toàn không thể tự điều khiển được.

Mà một giây sau, Lâm Tiêu cũng thật sự không còn khống chế được mình. Anh ta biết hành động tối nay của mình đã mạo phạm Tô Thu Quỳnh, thế nhưng vừa nghĩ tới suýt chút nữa anh ta đã mất đi cô, Lâm Tiêu liền đau lòng đến mức hoàn toàn mất hết lý trí.

Anh ta không thể làm gì, không thể nghĩ, không thể thở được, chỉ muốn điên cuồng hôn cô. Tốt nhất là kéo dài nụ hôn này đến vô tận, như thế thì cô sẽ không bao giờ rời xa anh ta được.

“Lâm Tiêu, anh…”

Tô Thu Quỳnh rất cảm kích Lâm Tiêu, thế nhưng cô cũng không muốn lấy thân báo đáp hay gì cả. Cô biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình nhất định sẽ mất kiểm soát.

Cô vừa định bảo Lâm Tiêu bình tĩnh lại thì giọng nói tức giận của Chiến Mục Hàng đã vang lên: “Hai người đang làm gì đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.