Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 196: Chương 196: Cô ta không phải người trong lòng của anh




Cố tình tìm một người phụ nữ đến chọc tức cô ta...

Tay của Nhan Nhã Tịnh khẽ run lên một chút, cô quả thật là công cụ mà cậu Lưu dùng để đả kích Cung Tư Mỹ.

Buồn quá…

Nhan Nhã Tịnh lấy tay đè mạnh lồng ngực, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó thở.

Dường như cô đã vô tình rơi vào cái bẫy nhẹ nhàng mà Lưu Thiên Hàn đã giăng ra cho mình, giống như bị mê hoặc, cô không có cách nào bước ra được.

“Cung Tư Mỹ, đừng làm loạn nữa, đừng nói đến việc kết hôn với cô, ngay cả đính hôn tôi cũng sẽ không chấp nhận.”

Lưu Thiên Hàn từ trước đến nay không hề giải thích dài dòng như những người khác, anh cau mày nói thẳng vấn đề: "Cung Tư Mỹ, cô về đi, tôi sẽ thông báo với mẹ chuyện huỷ bỏ đính ước."

"Anh Thiên Hàn, em…”

"Cao Đại, đưa Cung Tư Mỹ về."

Ngay khi Cao Đại đang chuẩn bị bưng chén cơm lên ăn thì đã bị Lưu Thiên Hàn túm lấy, nhiệm vụ vinh quang đầy gian khổ tự nhiên lại đổ lên đầu anh ta.

Vẻ mặt Cao Đại tràn đầy sự uất ức, anh ta còn chưa kịp ăn cơm đấy có biết không chứ, Lưu Cửu đúng thật là kẻ có sắc quên bạn!

Không đúng, trong lòng của Lưu Cửu vốn dĩ không tồn tại một người khác giới nào ngoài chị dâu Cửu!

Mặc dù vô cùng miễn cưỡng nhưng Cao Đại vẫn cầm lấy chìa khóa xe dẫn Cung Tư Mỹ ra ngoài.

Sắc mặt của chị dâu Cửu trông có vẻ rất tệ, nếu Cung Tư Mỹ tiếp tục đứng đây nói dây dưa đôi ba lời nữa thì sợ rằng Lưu Cửu sẽ lại phải chịu kiếp sống độc thân mất thôi, vì cuộc sống tình dục nửa đời sau của Lưu Cửu, anh ta chỉ có thể hy sinh một chút.

Cung Tư Mỹ đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm để đến đây ăn sáng cùng với Lưu Thiên Hàn, tất nhiên cô ta không cam tâm rời đi như vậy.

Nhưng hai người đã quen biết nhau nhiều năm, cô ta cũng biết rõ tính cách của Lưu Thiên Hàn, anh ghét nhất loại phụ nữa bám dai như đĩa, cô ta không thể trở thành loại phụ nữ mà anh ghét được.

Dù sao thì cô ta cũng là người con dâu duy nhất được nhà họ Lưu thừa nhận, bất kì thứ hoa thơm cỏ lạ nào bên ngoài cũng không thể bước nửa bước chân vào cửa nhà họ Lưu, vậy nên cô ta cũng không cần phải quá lo lắng!

Hơn nữa, cô ta không tin một người phụ nữ vừa mới gặp lại có thể hơn được tình cảm thanh mai trúc mã giữa cô ta với Lưu Thiên Hàn, một ngày nào đó, Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ hiểu ra ai mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong trái tim anh!

Nghĩ vậy, Cung Tư Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt đưa tình, sau đó xoay người trong bộ đồ lụa tao nhã bước ra khỏi phòng khách.

Ngay khi Cung Tư Mỹ vừa rời đi, Nhan Nhã Tịnh liền buông tay khỏi Lưu Thiên Hàn.

"Cậu Lưu, tại sao anh không tự đưa vợ chưa cưới của mình về đi?”

Trong giọng nói của Nhan Nhã Tịnh phảng phất đầy sự ghen tuông, nó rõ ràng đến mức Lưu Thiên Hàn không thể không nhận ra.

Ánh mắt Lưu Thiên Hàn khẽ ánh lên ý cười ngọt ngào, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé này ghen, ừm… rất hài lòng!

“Không rảnh!” Lưu Thiên Hàn không kiêng nể gì mà nói, anh phải ăn sáng với vợ của mình, lấy đâu ra tâm trạng để đi tiễn một người phụ nữ khác về nhà chứ.

Đúng rồi đấy, Nhan Nhã Tịnh thừa nhận rằng sau khi nghe những lời nói này của Lưu Thiên Hàn thì cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng nghĩ đến việc Cung Tư Mỹ vừa nãy nói cô ta quay lại để thực hiện lời hứa làm cô dâu của Lưu Thiên Hàn, trong lòng cô lại mơ hồ dấy lên sự ghen tuông.

Nhất là khi vừa rồi Cung Tư Mỹ nói rằng Lưu Thiên Hàn cố ý tìm cô đến để chọc tức cô ta, sự ghen tức lại một lần nữa nổi lên cuồn cuộn trong lòng cô.

Nhan Nhã Tịnh trong nóng ngoài lạnh quay mặt đi hướng khác, cô khịt mũi tỏ ý bất mãn, không muốn để ý đến Lưu Thiên Hàn.

Lưu Thiên Hàn nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quan tâm hỏi: "Khịt khịt cái gì? Mũi của em khó chịu sao?"

Gì mà mũi khó chịu chứ! Khả năng giả vờ như không có chuyện gì của người đàn ông này thật không chê vào đâu được!

Nhan Nhã Tịnh ngẩng cằm lên, điệu bộ càng trở nên kiêu ngạo, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp dễ chịu, trong giây tiếp theo, cơ thể của cô đã bị Lưu Thiên Hàn ôm trọn vào lòng.

“Nhan Nhã Tịnh, em đang ghen."

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, vô thức phản bác lại: "Em không có ghen! Em chỉ không muốn trở thành công cụ để một số người đả kích người trong lòng của họ mà thôi!"

"Nhan Nhã Tịnh, em không phải là công cụ của người nào cả, em là vợ của anh."

"Còn nữa, Cung Tư Mỹ không phải là người trong lòng anh."

Lưu Thiên Hàn thật sự không giỏi trong việc nhẫn nại giải thích nguyên nhân hậu quả, nhưng khi thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn tức giận quay mặt về hướng khác, anh đành cam chịu giải thích với cô: "Nhan Nhã Tịnh, anh không dùng em để đả kích Cung Tư Mỹ."

“Anh không thích Cung Tư Mỹ, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến việc ở bên cô ấy, anh cũng không biết tại sao cô ấy lại nghĩ rằng anh có tình cảm sâu đậm với cô ấy, nhưng anh cam đoan với em, từ trước đến nay anh chưa từng phát sinh thứ tình cảm nam nữ đối với Cung Tư Mỹ.”

Nhan Nhã Tịnh không phải loại người không phân rõ phải trái, Lưu Thiên Hàn đã giải thích như vậy rồi, nếu như cô vẫn tiếp tục nghi ngờ anh thì chẳng khác nào chuyện bé xé ra to.

Mặc dù trong lòng đã tin tưởng Lưu Thiên Hàn nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn nhỏ giọng nói một câu: "Nhưng cô ta nói cô ta quay lại để thực hiện lời hứa làm cô dâu của anh."

Nhan Nhã Tịnh trừng mắt với Lưu Thiên Hàn, điều này có nghĩa rất rõ ràng là… nếu như anh không phải đã từng ngỏ ý muốn Cung Tư Mỹ làm cô dâu của mình thì sao giữa hai người lại có lời hứa hẹn đó chứ!

"Ừm, lúc nhỏ anh với Cung Tư Mỹ quả thật có lạy bái trời đất, có lẽ lúc đó cô ấy nghĩ khi lớn lên sẽ trở thành cô dâu của anh."

Lưu Thiên Hàn thành thật nói.

Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, đấy, bọn họ từ nhỏ đã lạy bái trời đất, tại sao cô lại cảm thấy mình đã thua ngay từ vạch xuất phát nhỉ?

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp đau buồn vì nghĩ bản thân thua cuộc ngay từ vạch xuất phát thì lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói nhỏ: "Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng từng cùng với Cao Đại bái lạy trời đất."

“Phụt…"

Nhan Nhã Tịnh không nhịn được bật cười thành tiếng, đúng vậy, trong lòng cô ngay lập tức đã buông bỏ mọi suy nghĩ không đáng có.

“Nhan Nhã Tịnh…” Giọng của Lưu Thiên Hàn đột nhiên trở nên trầm khàn, ánh mắt anh trông nghiêm túc đến mức Nhan Nhã Tịnh không khống chế được nhịp tim dồn dập của mình.

Anh nhìn Nhan Nhã Tịnh thật lâu, nói ra từng câu từng chữ giống như một lời thề.

“Nhan Nhã Tịnh, em là người phụ nữ đầu tiên anh yêu, cũng là người phụ nữ cuối cùng anh yêu trong kiếp này. Cả đời này… anh chỉ cần em!"

Nhan Nhã Tịnh nghe vậy liền nhíu mày cười, phụ nữ khi yêu thật dễ dàng thỏa mãn, chỉ với một lời nói yêu thương của đàn ông cũng có thể khiến cô vui vẻ nhiều ngày.

Cả đời này anh chỉ cần em.

Thật là một câu nói ngọt ngào! Ngọt ngào đến mức cô cam tâm tình nguyện sau này tiếp tục sử dụng cách buổi sáng để giúp Lưu Thiên Hàn giải quyết, ừm, ngay cả khi bị Cung Tư Mỹ nhầm thành người giúp việc thì cô cũng sẽ không bận tâm.

Nhan Nhã Tịnh không nói gì, cô nhẹ nhàng đặt cái đầu nhỏ của mình lên ngực Lưu Thiên Hàn, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, trong lòng thầm nghiêm túc nói.

Lưu Thiên Hàn, tuy rằng anh không phải là người đầu tiên em thích trong đời, nhưng anh là người em yêu nhất, trọn đời trọn kiếp.

Lưu Thiên Hàn, kiếp này… em cũng chỉ cần anh.

Một đời một kiếp không thay đổi.

Nhan Nhã Tịnh khi đó thực sự cảm thấy chỉ cần Lưu Thiên Hàn hết lòng hết dạ yêu thương cô thì không có gì phải sợ Cung Tư Mỹ với Nhan Vũ Trúc.

Lưu Thiên Hàn nói cả đời này chỉ cần cô, đây là cam kết một đời một kiếp, không ai có thể lấy đi trái tim của anh.

Mãi sau sự việc đó, cô mới nhận ra nhận định của mình khi đó nực cười như thế nào.

Nực cười đến mức khiến cô đau thấu tim gan.

Tuy nhiên, đó đều là những chuyện sau này.

Trời mưa tầm tã!

Một tia chớp từ trên mái hiên thấp thoáng nháy lên, một bóng đen giống như một con báo săn nhanh nhẹn từ cửa sổ nhảy vào, trong đôi mắt khát máu bùng lên ngọn lửa giận dữ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Đêm nay, một số người đã định không thể ngủ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.