Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 360: Chương 360: Đã từng muốn cùng anh sống đến răng long đầu bạc




Trên người An Tình mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, chiếc váy cưới này được thiết kế từ bàn tay tài hoa của bậc thầy thiết kế váy cưới nổi tiếng người Pháp Lawrence, đặc điểm nổi bật nhất của thiết kế Lawrence chính là chú trọng vào sự sang trọng, trên chiếc váy cưới này điểm xuyết kim cương, dưới ánh đèn lấp lánh, đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt.

Tô Thu Quỳnh chỉ cảm thấy bị váy cưới của An Tình làm cho đau mắt.

Cô cũng đã từng vì Chiến Mục Hàng mà khoác lên mình chiếc váy cưới, thời khắc mặc váy cưới vào, ước nguyện lớn nhất của cô là cùng với Chiến Mục Hàng sống đến răng long đầu bạc, đáng tiếc là sau tất cả cô cũng không thể già đi cùng anh.

Tô Thu Quỳnh đã rất cố gắng để thoát khỏi ảnh hưởng của Chiến Mục Hàng đối với cô, nhưng cô đau lòng phát hiện ra tình yêu sâu đậm sáu năm trước đã khắc sâu trong tận xương tủy của cô, cho dù là trong tình yêu này phần lớn là sự đau khổ cùng hận, nhìn thấy Chiến Mục Hàng và An Tình giống như một đôi vợ chồng đứng chung với nhau, cô vẫn khó chịu đến mức không thở nỗi.

Tô Thu Quỳnh cuống quít quay mặt đi, không muốn để cho sự khó chịu trong lòng mình bày ra trước mặt Chiến Mục Hàng và An Tình.

Cô dùng hết sức để bình tĩnh lại, hôm nay cô phải quay rất nhiều thứ, quảng cáo ca nhạc không chỉ yêu cầu cô biểu diễn như một người mẫu mà còn yêu cầu cô thu âm một bài hát. Không dễ dàng gì cô mới quyết định đứng lên một lần nữa, không thể bị những thứ mơ hồ đó phá hỏng.

Kỳ thực, cho dù có thể ép bản thân bình tĩnh lại, Tô Thu Quỳnh vẫn có chút lo lắng hôm nay trạng thái của mình sẽ không tốt, cũng may là nhiếp ảnh gia của Rose tạm thời có việc bận, quản lý tiệm đồ cưới bảo cô thử mấy bộ váy cưới cần dùng khi chụp ảnh để nếu như không vừa thì còn có thể kịp thời sửa lại.

Ông chủ của Rose quả thực rất yêu thích Tô Thu Quỳnh. Trong buổi chụp này, ông ta đã chuẩn bị gần 20 bộ váy cưới với nhiều phong cách khác nhau cho Tô Thu Quỳnh. Mỗi một bộ váy cưới đều xuất phát từ bàn tay của bậc thầy váy cưới hàng đầu trong ngành, hoặc là tươi mát, hoặc quý phái, hoặc tao nhã, mỗi một bộ đều đẹp lộng lẫy.

Cho dù Tô Thu Quỳnh có bình tĩnh đến đâu thì khi nhìn thấy nhiều váy cưới quý giá như vậy, cô cũng có một loại cảm giác sợ đáp ứng không nổi, Tô Thu Quỳnh sợ sẽ không cẩn thận làm hỏng những chiếc váy cưới này, cho nên lúc nhận lấy váy cưới, cô đặc biệt cẩn thận từng li từng tí.

Đầu tiên Tô Thu Quỳnh muốn thử là chiếc váy cưới màu đen được ưa chuộng trong hai năm trở lại đây, cô không quen để người khác thay đồ cho mình nên cầm váy cưới này bước vào phòng thử đồ một mình.

Vừa định khóa cửa phòng thử đồ, cô ngay lập tức cảm thấy trên người truyền đến cảm giác đau đớn, cửa phòng thử đồ bị đập mạnh, cơ thể cô không tự chủ được mà đập vào tấm gương đối diện.

Tô Thu Quỳnh cau mày, còn tưởng rằng có người vô tình bước vào nhầm phòng thử đồ, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Chiến Mục Hàng.

“Chiến Mục Hàng, đi ra ngoài!"

Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy không thể lý giải nổi Chiến Mục Hàng, không phải anh ta cùng An Tình đến thử váy cưới sao? Anh theo cô vào phòng thay đồ làm gì?! Bệnh thần kình tái phát sao?!

“Tô Thu Quỳnh!” Chiến Mục Hàng nghiến răng nghiến lợi, mỗi một chữ phun ra đều tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Anh Chiến, tôi đã nói rồi, đầu óc tôi không có vấn đề, tôi biết tên của mình, không cần anh lúc nào cũng phải nhắc đi nhắc lại!"

Tô Thu Quỳnh muốn đẩy Chiến Mục Hàng ra khỏi phòng thay đồ, nhưng nghĩ đến một chút sức lực yếu ớt của bàn tay mình căn bản là không dùng được bao nhiêu sức, cô liền thu tay của mình lại.

Tô Thu Quỳnh cười chế nhạo Chiến Mục Hàng: "Anh Chiến, anh thật làm cho người khác ghê tởm! Làm phiền anh hôm nay đừng làm tôi buồn nôn nữa được không? Anh Chiến, anh có thể cút đi rồi!"

Chiến Mục Hàng hoàn toàn không có ý định ra ngoài, không những không đi ra ngoài mà còn tiến lên một bước, ép chặt Tô Thu Quỳnh vào bức tường có tấm gương đó.

Chiến Mục Hàng nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh, không nói nhưng ánh mắt như đang chém Tô Thu Quỳnh ra thành ngàn mảnh.

Tô Thu Quỳnh sẽ không tỏ ra yếu thế trước mặt Chiến Mục Hàng, cô kiêu ngạo ngẩng cằm lên, khinh thường nhướng mày với Chiến Mục Hàng: “Anh Chiến, mời anh đi ra ngoài! Ở đây không chào đón anh!”

“Muốn anh đi ra ngoài sao? Tô Thu Quỳnh, em nằm mơ đi!"

Chiến Mục Hàng đột ngột nắm chặt lấy bả vai của Tô Thu Quỳnh khiến cô không thể động đậy được.

Đối diện với ánh mắt cướp đoạt không chút che dấu trong mắt anh, cô nhận ra được tiếp theo anh ta muốn làm cái gì, không khống chế được sự sợ hãi mà quát lên: "Chiến Mục Hàng, anh ra ngoài cho tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, em làm chuyện đó với Lâm Tiêu phải không?! Tô Thu Quỳnh, em vừa mới sẩy thai liền nóng lòng muốn làm chuyện đó với Lâm Tiêu. Sao em lại có thể rẻ mạt như thế!"

“Tô Thu Quỳnh, em đúng thật là quá rẻ mạt!"

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi làm với ai là việc của tôi, liên quan gì đến anh chứ?! Tô Thu Quỳnh tôi đắt hay rẻ đều không liên quan đến anh! Chiến Mục Hàng, đừng đụng vào tôi, cút đi cho tôi!”

“Chiến Mục Hàng, chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi! Anh có An Tình, tôi cũng có cuộc sống của tôi, giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi! Anh không có tư cách quản chuyện của tôi! Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, không còn liên can gì đến nhau cả!”

“Chiến Mục Hàng, cút khỏi đây cho tôi!”

Đoạn tuyệt quan hệ, không còn liên can…

Lời nói của Tô Thu Quỳnh khiến Chiến Mục Hàng phát điên lên, anh ta đóng sập cửa lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đó tràn đầy tức giận: “Tô Thu Quỳnh, anh đã nói rồi, muốn anh ra ngoài thì cứ nằm mơ đi!"

Nhìn thấy cánh cửa phòng thử đồ đóng chặt, Tô Thu Quỳnh hoảng sợ đến cực điểm, nơi nhỏ hẹp và kín kẽ như vậy khiến người ta cảm thấy đặc biệt bất an, cô cố gắng mở cửa phòng thử đồ, nhưng tay vẫn không kịp chạm vào ổ khóa trên cửa thì đã bị Chiến Mục Hàng thô lỗ đè lại.

“Chiến Mục Hàng, anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!” Tô Thu Quỳnh liều mạng giãy giụa, khi cổ tay cô còn chưa bị thương, sức lực của cô đã không thể so được với Chiến Mục Hàng, bây giờ cổ tay tàn tật của cô càng không có sức phản kháng với anh ta.

Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, trong lòng vô cùng chật vật, Chiến Mục Hàng, anh ta sẽ không cưỡng bức cô ở đây luôn đấy chứ!

Hai mắt Tô Thu Quỳnh ươn ướt, không dễ dàng gì cô mới đè ép được bóng đen tâm lý của mình xuống, muốn đứng lên một lần nữa, tại sao bắt đầu lại từ đầu lại khó khăn như vậy?

Đối mặt với sự bức bách của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh nghĩ tới chuyện muốn báo cảnh sát, nhưng mà Chiến Mục Hàng có quyền thế ở Vân Hải, cho dù cô báo cảnh sát, cảnh sát cũng không có khả năng bắt Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh không muốn làm phiền Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác, nhưng bây giờ, ngoài Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn ra, Tô Thu Quỳnh thực sự không biết mình có thể tìm đến ai khác để nhờ giúp đỡ. Cô lần mò tìm điện thoại di động của mình, muốn gọi cho Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô còn chưa kịp tìm ra số điện thoại di động của Nhan Nhã Tịnh thì Chiến Mục Hàng đã giật điện thoại di động của cô đập mạnh xuống đất.

“Muốn gọi Lâm Tiêu đến cứu em sao? Tô Thu Quỳnh, em nằm mơ đi!"

Tô Thu Quỳnh rất sợ, cô thật sự sợ, cô tới Rose làm việc, nếu để cho nhân viên bên ngoài biết cô và Chiến Mục Hàng làm loại chuyện này trong phòng thử đồ, sau này cô còn làm người như thế nào được đây!

“Chiến Mục Hàng, anh bỏ tôi ra! Anh cũng sắp kết hôn với An Tình rồi, vì sao lại cứ không chịu buông tha cho tôi chứ?!”

“Hai đứa con của tôi đều vì anh mà chết, bây giờ tôi đã mất hết tất cả rồi, Chiến Mục Hàng, anh buông tha cho tôi đi, có được không?!”\b\b\b\b\b\b\b\

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.