Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 483: Chương 483: Dạy dỗ an tình kêu như heo bị cắt tiết




Lời bình luận này là do An Tình để lại trong lúc tức giận.

Trò hay mà cô ta tỉ mỉ thiết kế, cuối cùng lại thành ra làm Tô Thu Quỳnh nổi tiếng hơn, cô ta có thể cam lòng mới lạ!

Cô ta cho rằng bình luận mình đăng lên có thể kích động cư dân mạng dễ nổi nóng, rồi lại bắt đầu một làn sóng tấn công Tô Thu Quỳnh mới. Ai ngờ chớp mắt cô ta đã trở thành đối tượng công kích của họ.

“Gì cơ? Tô Thu Quỳnh bị mất ngón tay là giả hả? Cô thử làm giả cho tôi xem nào?”

“Đứa thiểu năng này ở đâu ra thế! Hay cô ta tưởng cắt đốt ngón tay giống như cắt củ cải?”

“Vãi mìn, lúc trước tôi mắng Tô Thu Quỳnh đã cảm thấy não mình úng nước lắm rồi, sao bây giờ còn có kẻ không có cả não thế?”

“Chúng tôi không quan tâm cô có não hay không, nhưng ra đường dọa người thì hơi quá đáng rồi đấy nhé!”

“Đúng đấy! Quá đáng thật! Đứng nói chuyện không đau eo mà, loại người này nên băm đầu ngón tay của cô ta ra, cho cô ta nếm thử cảm giác bị đứt ngón tay!”

...

Thiểu năng? Không có não?

An Tình tức đến mức mặt nhăn rúm vào, cô ta đường đường là sinh viên ưu tú có bằng thạc sĩ, ai dám nói cô ta không có não hả!

An Tình vốn đã tức giận sắp nổi khùng rồi, bây giờ lại bị nhiều cư dân mạng tấn công như vậy, cuối cùng không thể chịu nổi nữa.

Cô ta gõ bàn phím lạch cạch, lại nhanh chóng đánh ra mấy dòng.

“Mấy người bị con khốn Tô Thu Quỳnh kia tẩy não rồi phải không? Chẳng lẽ các người đã quên cô ta không biết xấu hổ như thế nào, đòi sống đòi chết trong ngày cậu Chiến kết hôn, kết quả bị cậu Chiến phũ phàng đuổi ra khỏi nhà rồi ư? Loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy mà mấy người còn đi xin lỗi cô ta, có phải đầu mấy người bị lừa đá hết rồi không!”

Mẹ kiếp!

Dòng trạng thái mà An Tình đăng lên lại một lần nữa đổi mới nhận thức của cư dân mạng, rốt cuộc là ai ngáo ngơ ngu ngốc đến mức dám một mình đấu lại cả cõi mạng luôn thế?

Cô ta còn dám mắng cư dân mạng là đầu bị lừa đá, còn không phải rảnh rỗi sinh nông nổi đấy ư!

Chỉ trong thoáng chốc, phía dưới bài của An Tình đã xuất hiện mấy trăm bình luận.

“Bệnh nhân bị ngáo giai giai đoạn cuối đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy! Đầu bọn tôi bị lừa đá á? Ha ha, người nào đó muốn bị lừa đá nhưng tiếc là đầu còn chẳng có não để mà bị đá kìa!”

“Chúng tôi không bị Tô Thu Quỳnh tẩy não, mà là chúng tôi có thể phân biệt được đúng sai! Không giống như người nào đó, ăn cơm bao nhiêu năm rồi mà ngay cả trắng đen đúng sai cũng không phân biệt được! Nhiều gạo như vậy cho lợn ăn hết rồi phải không?”

“Lợn? Lầu trên đừng hài hước nữa được không! Tôi sắp bị cô làm cho cười ra tiếng lợn luôn rồi! Ít nhất lợn còn có não, người nào đó thì sao? Ha ha, ăn gì bổ nấy, tôi khuyên sau này người nào đó nên ăn nhiều óc lợn chút đi!”

...

Lợn?

An Tình tức đến mức xém hộc máu, cô ta đang định nổi điên bình luận lại, nhưng vừa làm mới bài thì bỗng nhiên phát hiện dưới bài của cô ta lại xuất hiện mấy bình luận.

“Tất cả mọi người dạt ra, để tôi tra ID Cô Heo này!”

“Ôi vãi, Cô Heo này ghê gớm thật nha! Lại còn ở số 18, hoa viên Thiển Hải? Có phải là khu người giàu không! Chẳng lẽ Cô Heo là con ông cháu cha ăn cơm heo lớn lên thật đấy à?”

“Số 18 hoa viên Thiển Hải à? Hình như nghe quen quen.”

“Tôi biết chỗ đó nè! Hình như có một nhà họ An ở đó!”

“An? Chắc không phải Cô Heo là An Tình đấy chứ!”

“Lầu trên đúng rồi đấy, tôi cảm thấy tám chín phần mười là vậy!”

“Mẹ kiếp! An Tình đúng là không biết xấu hổ, hãm hại Tô Thu Quỳnh người ta ngồi tù còn chưa đủ à? Bây giờ lại khui ra chuyện này là có ý gì đây!”

...

An Tình bị tốc độ của cư dân mạng làm cho hoảng sợ, cô ta cuống quít đăng xuất acc clone của mình, sợ mọi người tra ra được thân phận của cô ta.

An Tình cảm thấy hôm nay mình quá xui xẻo, vừa mới ném điện thoại di động sang một bên thì đã nhận được điện thoại của ba mình.

Từ sau khi scandal của cô ta bị phơi bày trước mặt mọi người trong hôn lễ của cô ta và Chiến Mục Hàng thì Chiến Mục Hàng đã chấm dứt tất cả mọi hợp tác với An Thị, tình hình bây giờ của An Thị có thể nói là từng bước khó đi.

Cơ hội trở mình duy nhất để An Thị của bọn họ huy hoàng lại như xưa chính là có thể nhận được công trình lớn của Lưu Thị.

Ba An tốn không ít sức người lẫn sức của để móc nối quan hệ, cuối cùng vào tới được vòng đấu thầu cuối.

Cuối cùng chỉ còn lại hai nhà tham dự đấu thầu, tỷ lệ An Thị giành lấy được công trình này rất lớn, dù sao thì tiền chạy chọt quan hệ kia cũng không phải vô ích.

Nhưng lúc nãy trong điện thoại ba An lại nói, Lưu Thị đã thẳng thừng loại bỏ tên An Thị.

Như sét đánh giữa trời quang!

Nếu không nhận được công trình này của Lưu Thị, e là An Thị còn không cầm cự được đến giữa năm đã phải tuyên bố phá sản!

An Tình cảm thấy chắc chắn là có người cố ý ở sau lưng ngáng chân An Thị. Cô ta tức giận đến mức cả người run lên, chỉ ước gì có thể nghiền nát xương của kẻ sau lưng kia thành tro.

Bây giờ Chiến Mục Hàng đã không coi cô ta ra gì rồi. Từ lúc bị anh ta vứt bỏ trong đám cưới, cô ta đã phải chịu vô vàn ánh nhìn xỉa xói khinh thường.

Cô ta là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ An mà ba cô ta lựa chọn, thân phận người thừa kế An Thị làm không ít kẻ kiêng dè nên mọi người không dám trắng trợn chê cười cô ta. Nhưng nếu như An Thị không còn nữa, thân phận người thừa kế An Thị của cô ta cũng không còn, đến lúc đó chẳng phải sẽ bị cả thế giới xem thường ư!

Không!

Cô ta nhất định không thể sống hèn nhát như thế! Cô ta muốn vực An Thị trở về thời hoàng kim, cô ta muốn đứng bên cạnh Chiến Mục Hàng một lần nữa, để mọi người nhìn thấy An Tình cô ta rực rỡ, chói mắt đến mức nào!

An Tình cắn răng dốc hết sức suy nghĩ phải làm sao để xoay chuyển tình thế. Lúc cô ta còn chưa nghĩ ra cách thì di động cô ta lại đổ chuông.

Là dãy số lạ, nhưng An Tình vẫn nghe máy.

Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói lạnh như bằng của Nhan An Bảo đã vang lên bên đầu dây bên kia: “Bà bác An, đã lâu không gặp.”

Nhan An Bảo vừa dứt lời, giọng Nhan An Mỹ cũng oang oang vang lên bên đầu dây bên kia: “Bà bác An, một ngày không gặp như cách ba thu, cháu nhớ bác lắm đấy!”

An Tình phải nếm mùi đau khổ trong tay Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhiều lần như vậy rồi, dù giọng của hai đứa nó có biến thành tro cô ta cũng nhận ra.

An Tình cũng không ngốc, cô ta biết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ chẳng bao giờ trùng hợp gọi điện thoại đến đúng lúc An Thị bị Lưu Thị đá khỏi cuộc chơi, nhất định là do bọn chúng giở trò sau lưng!

“Là bọn mày đúng không! Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ, là bọn mày cố ý hại An Thị bọn tao đúng không!” An Tình nghiến răng nghiến lợi hét lên với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “Rốt cuộc thì bọn mày muốn cái gì! An Thị chúng tao không thù không oán với bọn mày mà bọn mày lại hại An Thị chúng tao như vậy, có lợi gì cho bọn mày chứ hả!”

“Bà bác An, xem như bác cũng không tới nỗi hết thuốc chữa.” Nhan An Bảo thư thả nói, rất có phong cách của ba mình: “Là bọn cháu tìm bác hai, nói bác ấy đá An Thị ra đấy. Nhưng mà, có một câu bác nói sai rồi. Bà bác An, chúng ta không đội trời chung chứ nào phải không thù không oán!”

“Bà bác An, bị bác hai của cháu đá ra cũng đáng đời bác thôi!” Nhan An Mỹ đắc ý nói: “Ai kêu bác lúc nào cũng bắt nạt dì Thu Quỳnh của bọn cháu! Anh cháu đã điều tra rồi, người đăng video lần này là em trai bác An Trí Dũng, hai người hại dì Thu Quỳnh của cháu trở thành như vậy, bọn cháu không cho hai người một bài học thì làm sao xứng là cục cưng mà dì Thu Quỳnh yêu nhất?”

“Bọn mày...”

An Tình tức đến nỗi thở dốc, nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì Nhan An Bảo đã lạnh lùng nói tiếp: “Bà bác An, chúng ta gặp nhau đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.