Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 38: Chương 38: Đưa nhan vũ trúc đến cục cảnh sát




“Trộm?”

Ánh mắt của hai nhân viên kia đồng loạt nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh.

Hai người bọn họ là nhân viên làm việc ở cửa hàng quần áo cao cấp này, coi trọng nhất là tầng lớp, thấy Nhan Nhã Tịnh mặc đồ rẻ tiền, ánh mắt nhìn cô lập tức hiện lên vẻ khinh thường.

Nhân viên cửa hàng Tống Linh hơi nhíu mày: “Đúng rồi đấy, bộ lễ phục dạ hội kia vừa mới ở đây cơ mà, tại sao lại mất tiêu rồi?”

Nhân viên cửa hàng Trịnh Mai liếc nhìn mấy túi đồ to nhỏ trong tay Nhan Nhã Tịnh: “Đừng bảo đúng là bị người có tay chân không sạch sẽ trộm mất rồi đấy nhé?”

Nhan Nhã Tịnh cười khinh, hôm nay Bùi Ninh Hinh quyết tâm gây hấn với cô đây mà. Thanh giả tự thanh, cô chẳng làm gì cả, cô không tin Bùi Ninh Hinh và hai nhân viên nịnh hót kia có thể đặt điều vu khống mình thành công!

Thấy Tống Linh và Trịnh Mai hoàn toàn đứng về phía mình, Bùi Ninh Ninh làm ra vẻ vô cùng đau lòng: “Nhan Nhã Tịnh à, nếu cô thiếu tiền thì cứ nói thẳng, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, tôi có thể giúp cô mà! Tại sao lại làm cái chuyện mất mặt này chứ!”

“Bùi Ninh Hinh, con mắt nào của cô thấy tôi trộm đồ hả? Nếu cô thích diễn kịch thì đi làm diễn viên đi, diễn ở đây làm gì? Xin lỗi, tôi không rảnh chơi cùng!” Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh xoay người đi ra ngoài.

Từ trước đến nay Bùi Ninh Hinh nào có ưa Nhan Nhã Tịnh. Rõ ràng cô ta cảm thấy bản thân không hề thua kém gì cô, vậy là hồi học đại học dù ở đâu Nhan Nhã Tịnh cũng áp đảo cô ta, điều này khiến Bùi Ninh Hinh vô cùng khó chịu!

Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội dạy cho Nhan Nhã Tịnh một bài học, sao cô ta có thể dễ dàng buông tha.

Bùi Ninh Hinh tiến lên, bắt lấy cổ tay Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có phải cô chột dạ rồi phải không? Nếu cô không trộm thì vội vàng chạy làm gì? Mọi người mau đến nhìn này! Bắt kẻ trộm đi! Trộm đồ rồi còn muốn chạy!”

Bùi Ninh Hinh lớn tiếng khiến nhiều người xúm lại hóng chuyện. Từ đầu đến cuối, Tô Thái An chỉ lạnh lùng đứng nhìn mọi thứ, không nói lời nào.

Anh ta chủ động giúp Nhan Nhã Tịnh, chưa chắc cô sẽ biết ơn. Nhưng nếu Nhan Nhã Tịnh đã bị dồn vào đường cùng, cầu xin anh ta giúp đỡ thì anh ta có thể muốn gì làm đó.

Anh ta đang chờ Bùi Ninh Hinh làm lớn chuyện để Nhan Nhã Tịnh không còn đường lui.

Nhan Nhã Tịnh im lặng, cô không ngờ rằng Bùi Ninh Hinh sẽ quậy lớn chuyện như vậy, cô biết bây giờ muốn đi sẽ rất khó, cô nhất định phải chứng minh sự trong sạch của bản thân mình.

“Nhan Nhã Tịnh, cô mau giao đồ ra đây! Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm loại chuyện mất mặt này, cô không biết xấu hổ thật đấy! Tôi với cô là bạn học, cô không ngại, tôi còn thấy ngại hộ cô luôn đây này!” Bùi Ninh Hinh lớn giọng nói, cứ như sợ người khác không nghe được.

Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh rét lạnh, mỗi lần nghe Bùi Ninh Hinh nói hai chữ “bạn học” là cô lại thấy ghét cay ghét đắng trong lòng.

Bùi Ninh Hinh và Nhan Vũ Trúc đều lớn hơn cô bốn, năm tuổi nhưng bọn họ lại cùng học chung trường đại học. Bởi cô chính là thần đồng trong truyền thuyết, một đường nhảy lớp, mười lăm tuổi đã thi vào trường đại học tốt nhất Vân Hải.

Nhan Nhã Tịnh không hoảng hốt chút nào. Cô nhìn thẳng vào mắt Bùi Ninh Hinh, nói rõ từng câu từng chữ: “Bùi Ninh Hinh, trong cửa hàng có camera, có phải tôi trộm đồ hay không thì cứ trích xuất camera là biết rõ ngay, Sao phải tốn thời gian ở đây, chó dại cắn người lung tung làm gì chứ?”

Chó dại?

Bùi Ninh Hinh tức đến nỗi mặt tái mét, tay cô ta vô thức giơ cao lên, trông thấy xung quanh còn rất nhiều người nên cô ta mới miễn cưỡng nén xúc động muốn tát Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, cô đừng cãi chày cãi cối ở đây nữa! Vừa rồi mấy người chúng tôi đều thấy cả. Bộ lễ phục kia vừa mới ở đây, cô vừa vào là nó đã mất tích. Cô nói xem không phải cô trộm thì ai hả?”

Nhận được ánh mắt của Bùi Ninh Hinh, nhân viên cửa hàng Tống Linh cũng vội vàng hùa theo: “Đúng thế thưa cô, chúng tôi đều nhìn thấy, sau khi cô đi vào thì bộ đồ mới biến mất! Chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, cô hãy lấy bộ lễ phục ra đi, chúng tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Tôi hoàn toàn không lấy bộ lễ phục dạ hội kia, tôi giao ra thế nào được đây?” Nói xong, Nhan Nhã Tịnh cũng không vội vàng gì, cô muốn xem thử mấy người này còn không biết xấu hổ tới mức độ nào!

“Thưa cô, cô đừng gây khó dễ cho chúng tôi nữa, cô mau giao đồ ra đi!” Nhân viên cửa hàng Trịnh Mai thành khẩn nói với Nhan Nhã Tịnh: “Bộ đồ kia có giá 864 triệu, nếu không thể lấy về được thì tôi và Tống Linh sẽ bị sa thải! Cầu xin cô đừng làm khó chúng tôi, được không!”

“864 triệu luôn đấy, cô ta gan lớn thật!”

“Đúng vậy, cái này có tính là tội trộm cắp nghiêm trọng không? Người như thế này phải đưa đến cục cảnh sát!”

“Trông cô gái này không giống kẻ trộm chút nào mà! Thời buổi này đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được!”. Bạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.