Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 397: Chương 397: Đứa nhỏ của an tình không phải là của chiến mục hàng




Con người, ít nhiều gì vẫn luôn có chút hư vinh. An Tình không yêu Lý Hoài Nam, nhưng không khoảng thời gian này Lý Hoài Nam theo đuổi tỏ tình với cô ta, vẫn mang đến cho cô ta cảm giác hư vinh lớn lao.

Dù sao thì với thân phận và địa vị như Lý Hoài Nam đương nhiên là mắt cao hơn đầu, anh ta có thể tình sâu thắm thiết với cô ta, vậy chứng tỏ cô ta vẫn đầy mị lực.

Huống hồ, nếu có Lý Hoài Nam giúp cô ta thì việc cô ta muốn làm nhất định sẽ dễ dàng đạt được hơn.

Lý Hoài Nam là bạn tốt của Chiến Mục Hàng, nếu như anh ta dám theo đuổi cô ta ở sau lưng Chiến Mục Hàng thì chứng tỏ anh ta đã ngầm đồng ý cho cô ta một chân đạp hai thuyền rồi. Dù sao đi nữa thì Chiến Mục Hàng cũng không muốn chạm vào cô ta, cô ta cần một người bạn giường cố định, vậy chi bằng cứ lợi dụng Lâm Tiêu đi.

An Tình rúc vào ngực của Lý Hoài Nam, nhu nhược đáng thương mà nhìn anh ta: “Lý Hoài Nam, đứa nhỏ trong bụng em lúc đó không phải là của anh Mục Hàng.”

“Anh Mục Hàng, anh ấy, anh ấy chưa từng chạm vào em, kể cả anh ấy có uống say, em chủ động bò lên giường anh ấy thì anh ấy cũng không chạm vào em.”

“Tối hôm sau, em thấy khó chịu nên đã đi đến quán bar để tự chuốc say, rồi em say rượu, bất tỉnh nhân sự, đến khi em thức dậy rồi thì mới phát hiện ra rằng mình đã bị một tên đàn ông xa lạ cưỡng hiếp. Lý Hoài Nam, anh có tưởng tượng được chuyện đó đối với em như sét đánh giữa trời quang như thế nào không? Điều làm em đau đớn hơn nữa, đó chính là em đã phát hiện rằng mình đang mang thai.”

“Em thật sự rất yêu anh Mục Hàng, em sợ mình sẽ mất đi anh ấy, thế nên em chỉ có thể giả vờ rằng đứa nhỏ trong bụng em là của anh ấy.”

“Tuy em nói với anh Mục Hàng rằng em mang thai, nhưng em cũng sợ sinh đứa bé kia ra. Bởi vì em lo lắng, lo rằng anh Mục Hàng sẽ phát hiện rằng đó không phải là con của anh ấy. Cho nên, trong tình thế nguy hiểm như thế, em chỉ có thể tàn nhẫn với chính mình, ra tay giết chết đứa nhỏ trong bụng, tiện thể đổ tội cho Tô Thu Quỳnh.”

Hai mắt An Tình rưng rưng nước mắt nhìn Lý Hoài Nam: “Lý Hoài Nam, có phải em hèn hạ lắm không? Nhưng mà lúc đó em thật sự rất khó chịu, là do Tô Thu Quỳnh không biết xấu hổ, dám cướp anh Mục Hàng của em đi. Lúc đấy em thực sự cứ như bị ma nhập vậy, chỉ muốn cướp anh Mục Hàng về mà thôi.”

Lý Hoài Nam cố nén sự kinh tởm trong lòng xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng An Tình: “Tình Nhi, đã qua hết rồi, sau này anh sẽ bảo vệ em, còn Tô Thu Quỳnh hay Lý Thu Quỳnh gì đó, đừng ai hòng ức hiếp được em cả!”

“Em biết rồi…”

Giọng điệu của An Tình bỗng nhiên mềm mại đến mức gần như có thể tràn ra cả nước: “Lý Hoài Nam, anh đối xử tốt với em, em vẫn luôn biết.”

Nói rồi, An Tình ngẩng mặt lên, đôi môi từng chút từng chút một dán lên môi Lý Hoài Nam.

Nhìn thấy môi An Tình đang cách mình càng ngày càng gần, dạ dày Lý Hoài Nam cuộn trào không ngừng, cơ thể anh ta lập tức cứng đờ.

Anh ta đã có giao dịch với Nhan An Bảo, sau khi về nước sẽ bắt đầu dùng mỹ nhân kế với An Tình, gạt được An Tình để cô ta nói ra chân tướng năm đó, ghi âm lại đàng hoàng, rửa sạch oan ức của Tô Thu Quỳnh.

Nhưng mà mỹ nhân kế không có nghĩa là anh ta phải hiến thân cho An Tình!

Thật ra thì lời mà vừa rồi An Tình giả bộ đáng thương nói với anh ta là nửa thật nửa giả. Sáu năm trước cô ta mang thai, căn bản không phải là bị cô ta say rượu rồi bị người ta cưỡng hiếp, mà là cô ta đã gian díu với người khác ở bên ngoài sau lưng Chiến Mục Hàng.

Chuyện này thì Lý Hoài Nam biết, nói đúng ra cũng thật trùng hợp. Sáu năm trước khi anh ta về nước thăm người thân, lại không ngờ đúng lúc nhìn thấy An Tình và một người đàn ông xa lạ cùng nhau đi vào phòng khách sạn.

Cảm giác được môi An Tình đã dán lên môi mình, Lý Hoài Nam hoàn toàn đông cứng.

Anh ta vẫn là một người con trai thuần khiết đó, ai mà muốn lấy lần đầu tiên của mình ra để cho An Tình đạp hư chứ!

Huống chi anh ta cũng không có chút hứng thú nào với phụ nữ cả.

“Tình Nhi…”

Lý Hoài Nam nhẹ nhàng đè bàn tay nhỏ bé của An Tình lại, là một người hâm mộ trung thành của tiểu thuyết đam mỹ, anh ta học theo tổng tài bá đạo trong truyện, nói với An Tình: “Tình Nhi, em đang đùa với lửa đấy!”

“Lý Hoài Nam, em biết anh muốn. Em… em bằng lòng.”

Lý Hoài Nam âm thầm quay mặt sang một bên, thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, muốn cự tuyệt nhưng còn dâng hiến đó của An Tình, cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày anh ta càng mãnh liệt.

Anh ta đè nén cơn buồn nôn của mình, cười dịu dàng say đắm nói với cô ta: “Tình Nhi, em thật sự khiến anh không thể nào kiềm chế nổi, nhưng anh, anh càng tôn trọng em hơn.”

Anh ta kề môi đến bên tay An Tình, gần như phải dùng hết sức bình sinh thì mới có thể tiếp tục giả vờ dáng vẻ liếc mắt đưa tình thế này: “Tình Nhi, nơi như quán bar này rất hỗn loạn phức tạp, mà thời điểm bây giờ lại đặc thù, anh sợ có người nhìn thấy chúng ta, như vậy sẽ gây bất lợi cho em.”

Lý Hoài Nam vô cùng lịch thiệp giữ vững khoảng cách với An Tình: “Tình Nhi, em phải nhớ rõ, em nợ anh một đêm tuyệt đẹp đấy. Chờ đến khi Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không xoay người được nữa là anh sẽ lập tức tìm tới em đòi lại. Tình Nhi, tối nay anh đưa em về nhà trước, đừng để những người rắp tâm lợi dụng được.”

Thật ra An Tình cũng thấy nhớ hơi đàn ông, đêm nay cô ta thật sự không muốn bỏ qua cho Lý Hoài Nam dễ dàng như vậy. Nhưng cô ta cảm thấy anh ta nói cũng có lý nên cuối cùng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ bông sen trắng thuần khiết đến mức thần thánh cũng không thể kinh nhờn.

Hôn lễ của cô ta và Chiến Mục Hàng đang ở ngay trước mắt, trong những ngày này, cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào!

“Lý Hoài Nam, anh yên tâm, thứ em nợ anh, em đều ghi tạc trong lòng! Chờ đến khi khoảng thời gian này qua đi, em nhất định sẽ bồi thường gấp bội cho anh!”

Lý Hoài Nam cười mà không nói gì, ai thèm cô ta bồi thường chứ, anh ta chỉ cầu sao cho sau này không bị ghê tởm nữa thôi!

Sau khi Lý Hoài Nam đưa An Tình về đến căn hộ của cô ta, anh lập tức ngồi trong xe gọi video với Nhan An Bảo.

Nhan An Bảo còn chưa lên tiếng, Nhan An Mỹ đã kích động la lên: “Chú đẹp trai Lý Hoài Nam, mỹ nam kế của chú đã tiến hành như thế nào rồi? Chú có làm cho bà bác An kia mê mẩn điên đảo luôn không?!”

“Gọi ba nuôi…”

Lý Hoài Nam cảm thấy cái từ ba nuôi này thật sự có gì đó hơi bất ổn, anh ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói với Nhan An Mỹ: “Gọi ba nuôi đi!”

“Chú đẹp trai Lý Hoài… Ba nuôi, ý của chú là mỹ nam kế của chú đã thành công rồi sao?!” Nhan An Mỹ kích động reo lên: “Ba nuôi, ba thật sự quá đẹp trai!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Nhan An Mỹ trong video, Lý Hoài Nam bị đáng yêu đến mức mặt đỏ bừng.

Đúng rồi, nội dung giao dịch giữa anh ta và Nhan An Bảo chính là, nếu mỹ nam kế của anh ta mà được sử dụng thành công, nắm giữ được chứng cứ An Tình hãm hại Tô Thu Quỳnh, thì từ nay về sau, anh ta chính là ba nuôi của hai đứa nhỏ.

Vốn dĩ Lý Hoài Nam còn cảm thấy đến gần loại phụ nữ như An Tình thật sự rất ghê tởm, nhưng nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn trong video, anh ta lập tức cảm thấy như có thêm hai cục cưng vậy, cho dù có hy sinh chút nhan sắc đi nữa cũng đáng giá.

“Ba nuôi, ba thật sự rất tuấn tú.” Nhan An Bảo cũng kịp thời sửa miệng, dỗ đến mức tim Lý Hoài Nam như muốn bay cả lên.

Lý Hoài Nam vui vẻ nói: “Ba cũng thấy ba rất đẹp trai! Vậy mấy đứa cảm thấy ba đẹp trai hay là Lưu Cửu đẹp trai?”

Khóe môi Nhan An Bảo run rẩy: “Con người quý ở chỗ tự biết thân biết phận, con không thích nói dối đâu.”

Vẻ mặt Lý Hoài Nam bi thương, ý của đứa nhỏ xấu xa này là anh ta không đẹp trai bằng Lưu Cửu chứ gì?!

Nhan An Mỹ cười đến mức cơ thể run rẩy: “Ba nuôi, con có thể nói dối này! Đừng nghe anh trai con nói bậy, đương nhiên là ba nuôi đẹp trai hơn rồi!”

Lý Hoài Nam lại càng bi thương hơn, anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe thể thao lập tức lao ra ngoài nhanh như chớp, bây giờ anh ta vô cùng muốn đầu độc mầm non tương lai của đất nước thì phải làm sao đây?

Hách Trung Văn mất tích rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.