Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 581: Chương 581: Em muốn bên anh đến khi bạc đầu cũng không chia lìa




Nhan Nhã Tịnh rõ ràng cảm nhận được Lưu Thiên Hàn đang rất không vui, cô vừa cười nịnh vừa lắc đầu như trống bỏ tỏi: "Sao vậy được! Anh đẹp trai như vậy, sao không gặp người được chứ! "

Ừm, khen mình đẹp trai, coi như nữ nhân này có mắt nhìn!

Lưu Thiên Hàn trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng sắc mặt vẫn không ấm lên chút nào.

Nhan Nhã Tịnh thấy chiêu nịnh nọt này không phát huy tác dụng lắm, liền càng ra sức cười với Lưu Thiên Hàn nói: "Chắc là anh chưa ăn cơm nhỉ? Tôi mời anh ăn bữa cơm nhé? "

"Không ăn! " Lưu Thiên Hàn lạnh mặt liếc cái bàn trước mặt, đồ mà tên mặt trắng Thẩm Quyện đó ăn qua, anh tuyệt đối không ăn!

Nhan Nhã Tịnh vừa nhìn đã biết suy nghĩ của Lưu Thiên Hàn, cô quay mặt sang, cười càng thêm rạng rỡ: "Anh không thích đồ ăn ở đây đúng không? Hay là chúng ta về nhà, em làm đồ ăn ngon cho anh, được không? "

Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn không có phản ứng gì, Nhan Nhã Tịnh lập tức bật chế độ làm nũng: "Anh à, về nhà với em đi mà, ăn cơm em nấu nha? "

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh suýt chút bị chính mình làm cho buồn nôn, con người đúng là không nên thường xuyên làm nũng, buồn nôn như vậy sẽ bị giảm tuổi thọ nghiêm trọng lắm đó!

"Nhan Nhã Tịnh, em xem lời anh nói như gió thoảng qua tai đúng không? "

Nhan Nhã Tịnh không hiểu ra sao, hình như cô lại phạm lỗi gì nghiêm trọng lắm, nhưng cô thật sự không biết mình lại làm sai điều gì cả!

"Nhan Nhã Tịnh, anh có nói qua từ nay về sau em không được phép vào bếp nữa! "

Nghe xong lời nói lạnh lẽo của Lưu Thiên hàn, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ, hóa ra anh ấy nói chuyện này, Anh Lưu tốt thật ấy.

Nhan Nhã Tịnh trong lòng mềm mại, lời nói ra cũng mềm mại khiến người ta yêu thích: "Anh đừng tức giận nữa. Anh không việc gì phải tự ti cả, anh là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới! Em không nói ra quan hệ của chúng ta trước mặt Thẩm Quyện không phải là vì em không yêu anh, mà là miệng đời đáng sợ, em không muốn vì em mà anh bị người khác nói quá khó nghe. "

" Nhan Nhã Tịnh, anh không có yếu đuối như em nói! " Sắc mặt Lưu Thiên Hàn đã khá hơn, anh ôm Nhan Nhã Tịnh ngồi lên đùi mình: "Nhã Tịnh, anh không để ý đến những tin đồn đó! "

"Nhưng mà anh à, em để ý! Em không muốn người em yêu bị cả thế giới trỉ trỏ, em càng không muốn làm khó anh. " Viền mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, cô như sợ bị người khác nhìn thấy mặt, liền gục đầu lên ngực Lưu Thiên Hàn.

"Em thực sự rất thích anh, em muốn ở bên anh mãi mãi, vậy nên chúng ta suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau, được không? "

Không nghi ngờ gì, một câu "mãi mãi" của Nhan Nhã Tịnh đã thành công lấy lòng được Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt anh tuấn âm trầm của Lưu Thiên Hàn lập tức sáng ngời, chỉ có điều, vừa nghĩ đến Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện thân thiết với nhau, Lưu Thiên Hàn lại có chút khó chịu.

"Nhã Tịnh, em thích tên mặt trắng kia? "

Nhan Nhã Tịnh đương nhiên hiểu "tên mặt trắng" trong miệng Lưu Thiên Hàn chính là Thẩm Quyện, cô tiếp tục lắc đầu như bỏ tỏi nói: "Em chỉ thích anh thôi! "

Sợ Lưu Thiên Hàn thấy cô không đủ chân thành, Nhan Nhã Tịnh dừng một chút, lại vội nói: "Em thật sự chỉ coi anh Thẩm là bạn bình thường thôi, bữa cơm hôm nay chỉ là hiểu lầm. "

"Mẹ em luôn muốn tác hợp cho em với anh Thẩm, hôm nay em đến cũng là vì tưởng là mẹ đến ăn cơm cùng em. "

Nhan Nhã Tịnh đã nói đến vậy rồi, Lưu Thiên Hàn đương nhiên hiểu là do Thịnh Vân Hiên lừa Nhan Nhã Tịnh đến đây.

Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh phải tìm cách làm cho Thịnh Vân Hiên triệt để từ bỏ cái ý nghĩ suốt ngày muốn gả Nhan Nhã Tịnh đi mới được!

"Đúng rồi, em có đồ muốn tặng cho anh. "

Nhan Nhã Tịnh nhảy xuống từ trên đùi Lưu Thiên Hàn, cầm lấy túi sách của mình rồi lấy xa một cái hộp quà tinh xảo.

"Anh xem xem có thích không. "

Lưu Thiên Hàn không ngờ Nhan Nhã Tịnh tự nhiên lại tặng quà cho mình, dưới ánh mắt mong chờ của cô mà mở hộp quà ra thì thấy, bên trong là một đôi vòng tay hình cỏ bốn lá rất tinh xảo.

Nhìn thấy đôi vòng tay, mặt Nhan Nhã Tịnh không tự chủ mà đỏ lên: "Anh, em nghe đồng nghiệp nói cỏ bốn lá có ý nghĩ là may mắn, người yêu mà có thể cùng nhau đeo đôi vòng tay này thì có thể may mắn đến già, bên nhau đến khi bạc đầu. Em muốn bên anh đến khi bạc đầu cũng không chia lìa. "

Thấy Lưu Thiên Hàn không phản ứng gì, Nhan Nhã Tịnh không khỏi cảm thấy thấp thỏm: "Anh à, anh không thích món quà em tặng à? "

Bên nhau đến khi bạc đầu…

Lưu Thiên Hàn tỷ mỉ thưởng thức câu nói của Nhan Nhã Tịnh một lượt, sau đó khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

"Thích, rất thích. "

Nghe Lưu Thiên Hàn nói thích món quà này, Nhan Nhã Tịnh vui khôn xiết, cô lấy cái vòng tay của nam từ trong hộp ra, rồi cần thận đeo lên tay Lưu Thiên Hàn.

Thấy chỉ còn vòng tay của nữa nằm lại trong hộp, Nhan Nhã Tịnh có chút xấu hổ chìa cánh tay nhỏ nhắn của mình ra: "Anh đeo giúp em được không? "

"Được. "

Lưu Thiên Hàn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh sẽ tự tay đeo trang sức cho người con gái nào, nhưng khi đeo vòng tay cho Nhan Nhã Tịnh thì lại thuận tay vô cùng.

Vòng tay cỏ bốn lá màu bạc nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay mảnh khảnh của Nhan Nhã Tịnh, kết hợp với cánh tay trắng trẻo của cô, đẹp đến nỗi khó nói thành lời.

Thấy Lưu Thiên Hàn cứ nhìn cánh tay mình mãi, Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút xấu hổ: "Anh làm gì mà cứ nhìn cánh tay em suốt thế? Tại em đeo không đẹp sao? "

"Đẹp lắm. " Lưu Thiên Hàn giọng khàn khàn mà nói.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Lưu Thiên Hàn tóm lấy tay Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, anh dẫn em đi một nơi. "

Lưu Thiên Hàn trực tiếp đưa Nhan Nhã Tịnh đến trung tân thương mại, Nhan Nhã Tịnh vừa muốn hỏi Lưu Thiên Hàn muốn dẫn cô đi đâu thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn đột nhiên có cuộc gọi đến.

"Nhã Tịnh, em cứ dạo trước đi, nghe điện thoại xong anh đến liền. "

"Ừm. " Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Thiên Hạo chắc chắn là phải xử lý chuyện làm việc, cô nhìn thấy ngay trước mặt là một cửa hàng đồ nam hàng hiệu, liền nghĩ đi vào đó lượn một lúc, tiện thể chọn cho Lưu Thiên Hàn một bộ.

Nghĩ lại, cô hình như chưa từng mua quần áo cho Lưu Thiên Hàn, có thể nhìn thấy người mình yêu mặc đồ mà mình chọn thực sự là một chuyện rất hạnh phúc.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, cô và Cung Tư Mỹ chắc chắn có nghiệt duyên gì đó, cô vừa bước chân vào cửa hàng đồ nam đó thì thấy Cung Tư Mỹ và Chu Tịnh cũng đang ở đó.

Việc ở Hội ái hữu lần trước khiến cho Chu Tịnh hận gần chết Nhan Nhã Tịnh, bây giờ nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chọc ngoáy cô.

"Ấy, tôi cứ tưởng là ai, hóa là Nhan Nhã Tịnh cả ngày chỉ muốn câu dẫn đàn ông của chúng ta! "

Nhan Nhã tịnh thật sự không muốn để ý đến đồ điên Chu Tịnh kia, cô nhìn thấy cái áo sơ mi nam màu hồng phía trước kia khá đẹp, liền đi đến cầm lên xem.

Ai biết Chu Tịnh liền một phát giành lấy cái áo đó.

"Mua áo cho đàn ông cơ à! Cô câu dẫn anh Thẩm rồi, còn muốn câu dẫn thêm ai nữa đây? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.