Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 113: Chương 113: Hách trung văn cầu hôn




Nhan Nhã Tịnh rất câm nín với hành vi tăng động của Hách Trung Văn. Cô vừa định bảo Hách Trung Văn đừng náo loạn thì thấy ngoài cửa sổ từng cụm pháo hoa nở bừng.

Pháo hoa sáng rỡ nở rộ trên bầu trời chung cư, cảnh đẹp khiến người ta không nhịn được say mê.

Cuối cùng, tất cả khói lửa chậm rãi biến đổi từ lộng lẫy hóa thành dáng vẻ chân thành giản dị nhất, trên bầu trời chung cư chỉ còn sót lại mấy chữ to đùng.

Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em.

Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc đứng trơ ra, mãi vẫn chưa hoàn hồn được.

Nếu nói Nhan Nhã Tịnh không cảm động với tấm lòng Hách Trung Văn dành cho mình chút nào thì là nói dối. Nhưng dù sao cảm động cũng không phải rung động, cho dù cô có tự thôi miên mình thế nào chăng nữa, cô đều không thể yêu Hách Trung Văn được.

Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhìn về phía Hách Trung Văn tràn đầy áy náy. Cô từng nói muốn thử cố gắng yêu anh ta, chấp nhận anh ta, nhưng cô không làm được.

Lưu Thiên Hàn đứng trước cửa sổ, ánh mắt thâm sâu khó lường, nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài mà trong lòng khó chịu tột độ.

Thằng nhãi ranh Hách Trung Văn, gan to thật, dám cướp vợ anh ngay trước mặt anh à!

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh đắm đuối, không nói gì, chỉ lặng lẽ gọi cho Nhạc Dũng.

Tối hôm nay Hách Trung Văn định cầu hôn Nhan Nhã Tịnh, thấy pháo hoa mình chuẩn bị ban đầu tiến hành thành công gần như hoàn mỹ, tim anh ta cũng vui vẻ như khói lửa nở rộ.

Hách Trung Văn thu lại ánh mắt khỏi mấy chữ to đùng ngoài cửa sổ, bất chợt khụy một gối quỳ xuống, thành kính nhìn Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh bất giác lùi về phía sau mấy bước, cô không ngốc, nhìn tư thế này của Hách Trung Văn là hiểu anh ta muốn cầu hôn mình.

“Hách béo...”

Nhan Nhã Tịnh không muốn Hách Trung Văn nói ra lời cầu hôn, cho nên có vài lời nên để cô mở miệng trước.

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói, di động của cô đã vang lên dồn dập.

“Hách béo, tôi đi nhận điện thoại cái đã.”

Nhan Nhã Tịnh nghe máy, là điện thoại của bên quản lý chung cư gọi tới, nói cấm phóng pháo hoa trong chung cư, gọi cô đi nộp phạt.

Nhan Nhã Tịnh đánh mắt nhìn mấy chữ to đùng vẫn còn chưa tản ra ngoài cửa sổ, đặc biệt là mấy chữ “Nhan Nhã Tịnh” cực kỳ rõ nét, bên quản lý muốn không tìm được cô cũng khó.

Từ trước đến nay Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn là công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật. Bên quản lý gọi đi giao tiền phạt, cô chắc chắn ngoan ngoãn đi làm.

Hách Trung Văn cau có theo Nhan Nhã Tịnh xuống dưới giao tiền phạt. Anh ta không phải người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng đối xử với cô gái mình yêu nhất, anh ta đương nhiên muốn cho cô thứ tốt nhất.

Buổi cầu hôn đêm nay lãng mạn như vậy lại bị cuộc gọi tiền phạt cắt ngang, anh ta đương nhiên không thể tiếp tục được nữa. Nếu không, chờ sau này khi anh ta và Nhan Nhã Tịnh cả đầu bạc phơ, mỗi lần nhớ tới cảnh anh ta cầu hôn cô đều sẽ uất nghẹn một lần mất. Anh ta không nỡ khiến cô gái mình yêu nhất phải chịu ấm ức.

Nhan Nhã Tịnh giao tiền phạt xong, tiện thể đuổi luôn cả Hách Trung Văn và Lưu Thiên Hàn ra ngoài. Chờ cả hai đều đi hết rồi, cuối cùng cô mới có được thời gian an bình ngắn ngủi.

Nhan Nhã Tịnh đứng trước cửa sổ thất thần. Hách Trung Văn, Lưu Thiên Hàn, hai người có mối quan hệ họ hàng gần như thế, bất kể cô lựa chọn ai trong hai người thì cũng đều phải thường xuyên đối mặt với người còn lại. Như thế… ba người họ gặp mặt sẽ rất xấu hổ, vậy nên cô chỉ có thể không lựa chọn ai cả.

Nhan Nhã Tịnh xoay người, muốn về phòng ngủ, lại không ngờ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã đứng sau lưng mình.

“An Bảo, An Mỹ, sao hai đứa còn chưa ngủ?”

“Mẹ, ba cầu hôn mẹ đúng không ạ?” Nhan An Bảo nhìn Nhan Nhã Tịnh, hỏi vô cùng nghiêm túc.

Nhan Nhã Tịnh biết cả Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều trông đợi cả nhà bọn họ ở bên nhau, cô không biết nên nói chuyện mình không thể tiếp nhận Hách Trung Văn thế nào nữa.

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Nhan An Mỹ đã vô cùng hiểu chuyện nói: “Mẹ, ba lãng mạn thật đấy! Nhưng chỉ cần mẹ không thích ba thì bất kể ba lãng mạn đến đâu mẹ cũng đừng chấp nhận nhé!”

“An Mỹ, con nói gì cơ?” Nhan Nhã Tịnh nhìn Nhan An Mỹ với vẻ không tin nổi.

Không phải hai đứa đều rất hy vọng cô chấp nhận Hách Trung Văn à, sao có thể…

“Mẹ, con và An Mỹ đều biết mẹ không thích ba.”

Nhan An Bảo nhìn Nhan Nhã Tịnh, nói như ông cụ non: “Con và An Mỹ đều hy vọng gia đình bốn người chúng ta có thể bên nhau mãi mãi. Nhưng chúng con càng hy vọng mẹ có thể hạnh phúc hơn. Mẹ, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mẹ đi, cho dù mẹ lựa chọn ai, chúng con đều ủng hộ!”

“Đúng đấy mẹ. Con cũng nghĩ kỹ rồi, mẹ có ở bên ai chăng nữa thì ba mãi là ba của bọn con. Đây là sự thật không ai thay đổi được. Bọn con có ba, cũng có mẹ. Thế nên mẹ an tâm theo đuổi tình yêu đích thực đi!” Nhan An Mỹ chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh, lúm đồng tiền như hoa.

Thấy Nhan An Mỹ làm nũng trong lòng Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo không nhịn được bĩu môi. Quỷ ngây thơ, chỉ biết làm nũng trong lòng mẹ thôi, thật xấu hổ!

Nhưng lần này cậu bé cũng muốn làm quỷ ngây thơ một lần!

Gương mặt nhỏ bé lạnh lùng của Nhan An Bảo nở rộ ánh mặt trời, cũng chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ theo đuổi tình yêu đích thực!”

Thấy hai đứa nhỏ nằm gọn trong lòng mình, trái tim Nhan Nhã Tịnh mềm nhũn rung động, suýt thì rơi nước mắt.

Năm năm trước Tô Thái An ngoại tình… cô bị Nhan Vũ Trúc bẫy, bị người ta ăn sạch trong khách sạn. Khi đó cô cho rằng mình chỉ còn hai bàn tay trắng thôi.

Lại không ngờ cô nhân họa được phúc, đêm đó cô có được hai bảo bối đáng yêu thế này.

Hai con là cả thế giới của cô, mặc kệ con đường phía trước khó đi thế nào, chỉ cần có thể ôm chặt hai con là lòng cô đã thỏa mãn chưa từng có rồi.

“Mẹ, có phải mẹ thích ông cậu không ạ?” Nhan An Mỹ chợt ngước mặt lên, cất giọng nói non nớt hỏi Nhan Nhã Tịnh.

Có thích không?

Nhan Nhã Tịnh nghĩ ngợi, đương nhiên là thích.

Tính tình cô quyết đoán, rành rọt, cũng là một cô gái bình tĩnh, kiêu ngạo. Nhưng khi cô đứng trước mặt Lưu Thiên Hàn thì luôn vô thức biến thành cô ngốc, đầu óc còn thường xuyên đứng máy.

Có nhiều lúc cô cũng hy vọng xa vời, có thể cùng người trong lòng bên nhau đến đầu bạc. Nhưng hy vọng xa vời đến cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, không thể xem là thật.

Nhan Nhã Tịnh không trả lời Nhan An Mỹ, cô không biết nên đáp thế nào.

Nói thích, cô không vượt qua được khúc mắc trong lòng, nhưng nếu nói không thích chính là nói dối, cô không muốn lừa hai cục cưng cô yêu thương nhất.

Nhan An Bảo hiểu chuyện đánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, lặng lẽ kéo Nhan An Mỹ một cái, muốn cô bé đừng hỏi nữa, làm mẹ khó xử.

Nhan An Mỹ ngầm hiểu, dụi đầu vào ngực Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ, đương nhiên người mẹ thích nhất là con và anh, cả cậu với dì Thu Quỳnh nữa! Con nói đúng không mẹ?”

Nhan Nhã Tịnh gật đầu cười khẽ, đúng vậy, dù cả đời không kết hôn, chỉ cần có thể ở bên những người cô yêu nhất là đủ rồi.

Nhan Minh Tự vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, cô chỉ hy vọng xuất hiện kỳ tích, khiến em trai tài năng khiếp người của mình có thể mở mắt lần nữa, nhìn ngắm thế giới thay đổi từng ngày này.

Nhan Nhã Tịnh tắm rửa xong định ngủ một giấc, lại theo thói quen lướt di động trước khi ngủ. Thấy ảnh chụp di động mới nhận được, tim Nhan Nhã Tịnh đau như bị người ta cứ thế khoét ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.