Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 576: Chương 576: Khiến cô ta biến thành tàn phế




Rất nhiều hiểu lầm giữa Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh, đều do cô ta mà ra, cô ta tự mình ra mặt giải thích là thủ đoạn tốt nhất để sửa chữa mối quan hệ của bọn họ, bây giờ Chiến Mục Hàng bức thiết muốn theo đuổi lại Tô Thu Quỳnh như vậy, cô ta không tin Chiến Mục Hàng sẽ từ chối thỉnh cầu của cô ta!

Tuy rằng điều cô ta kháng cự nhất trên đời này, chính là việc Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng ở bên nhau, nhưng vì để không phải vào cái bệnh viện tâm thần đáng sợ đó, cô ta chỉ có thể thoả hiệp với Chiến Mục Hàng.

Nơi đó, là địa ngục nhân gian mà người Vân Hải ai nghe cũng sợ, nếu cô ta bị đưa vào đó, thì đời này đều không thể xoay người được nữa!

"Làm giao dịch với tôi? An Tình, cô không xứng!"

Chiến Mục Hàng nhếch nhếch môi, trong đáy mắt lại là vẻ vô cảm khát máu, "An Tình, cô cho người làm bị thương, là cái tay nào của Tô Thu Quỳnh? Ồ, là ngón út bàn tay trái nhỉ!"

"Anh Mục Hàng, anh muốn làm gì?!"

An Tình như ý thức được điều gì đó, cô ta thất thanh ré lên, "Anh Mục Hàng, đừng mà! Em không muốn mất ngón tay, em không muốn biến thành kẻ tàn phế giống Tô Thu Quỳnh! Anh Mục Hàng, đừng mà! Đừng mà!"

Tàn phế?!

Vốn dĩ, đôi mắt của Chiến Mục Hàng còn có thể nhìn thấy nhân gian, sau khi nghe thấy từ tàn phế này, đôi mắt lạnh thấu tận xương của anh ta chỉ còn lại địa ngục.

Phải rồi, chính là vì ngón tay út bị gãy đó, mà một Tô Thu Quỳnh từng tài năng loá mắt, bị bao nhiêu người chê cười là kẻ tàn phế chứ!

Nhưng An Tình cô ta, có tư cách gì mà nói Tô Thu Quỳnh là tàn phế?!

"An Tình, cô nghĩ nhiều rồi, thứ tôi muốn cô mất đi, đâu chỉ là ngón tay út!"

Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng không nhìn An Tình thêm một cái nào nữa, anh ta căn dặn Minh Quân một câu, rồi không chút lưu luyến xoay người rời đi.

Nghe thấy lời căn dặn mà Chiến Mục Hàng nói với Minh Quân, chân An Tình mềm đến không làm sao mà bò dậy được.

Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh, theo từng lỗ chân lông của cô ta, từng tấc từng tấc thâm nhập vào tận đáy lòng cô ta.

Anh ta nói với Minh Quân, đừng để cô ta chết quá dễ dàng.

An Tình biết, trong vòng năm năm, cô ta không thể chết được, nhưng mà, nghĩ tới những chuyện mà cô ta đã cho người làm với Tô Thu Quỳnh, cô ta ước gì mình có thể chết ngay lúc này.

Những giày vò đó, nếu gấp bội mà trả lại trên người cô ta, thì sau này, mỗi ngày sống của cô ta đều sẽ giống như chìm trong luyện ngục!

"Minh Quân, đừng qua đây! Đừng đụng vào tôi!"

Sau khi bị Minh Quân ném về lại phòng khách, Minh Quân đẩy đẩy cặp kính phẳng dùng để ra vẻ văn nhã trên sống mũi, từng bước từng bước tiến tới trước mặt An Tình.

Nhìn thân thể Minh Quân như muốn dán tới trên người cô ta, An Tình không thể khống chế được cơn khủng hoảng trong lòng nữa, cô ta cuồng loạn kêu to, "Minh Quân, anh cút đi cho tôi! Đừng đụng vào tôi! Anh đừng đụng vào tôi! Tôi là người phụ nữ của anh Mục Hàng, anh là cái thứ gì chứ, anh đừng có đụng vào tôi!"

Minh Quân nhìn An Tình đang cuộn tròn dưới đất rối loạn kêu la, trong lòng cảm thấy thật vô tội nha!

Dáng vẻ này của An Tình, sao giống như kiểu anh ta muốn làm gì cô ta vậy nhỉ?

Khẩu vị của anh ta cũng không có nặng như vậy đâu có được không!

"An Tình, cô nghĩ nhiều rồi, tôi còn chưa đến mức đói khát ăn quàng đâu! Với đức hạnh này của cô, đụng vào cô, chỉ sợ tôi phải nôn cả ruột ra ngoài mất!"

Nếu Minh Quân đụng tới cô ta ngay trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi của An Tình không chịu được, nhưng anh ta nói lời này, càng khiến cô ta khó coi.

Cô ta hung ác nhìn chằm chằm Minh Quân, "Minh Quân, lời này của anh là ý gì? Anh coi thường tôi có phải không? Anh coi thường tôi, anh cho rằng tôi không coi thường anh chắc? Anh không tự đái một bãi mà soi xem mình là đức hạnh gì!"

"Minh Quân, đừng cho là tôi không biết, anh trước giờ luôn giúp Tô Thu Quỳnh! Anh giúp Tô Thu Quỳnh như vậy, có phải là tiện nhân Tô Thu Quỳnh đó dụ dỗ anh sau lưng anh Mục Hàng không?! Hừ, anh và Tô Thu Quỳnh thật đúng đủ không biết xấu hổ, gian phu dâm phụ, cấu kết nhau làm việc xấu!"

"Bốp!"

Một tát của Minh Quân hung ác vung lên mặt An Tình, sức lực anh ta rất lớn, lại thêm ra tay không chút nể nang, đánh cho An Tình đầy miệng máu.

An Tình đau đến khoé miệng co rút, nhưng cô ta vẫn không muốn cứ thế mà nhận thua, "Minh Quân, chột dạ rồi phải không? Chuyện xấu xa của anh và Tô Thu Quỳnh, sớm muộn gì mọi người đều sẽ biết! Minh Quân, đừng cho là tôi không biết, anh thích Tô Thu Quỳnh, anh trước giờ luôn thích Tô Thu Quỳnh! Anh…"

Giọng nói của An Tinh đột nhiên ngưng bặt, Minh Quân lại hung ác vung một tát tới trên mặt cô ta, đau đến mức khiến cô ta trực tiếp nói không ra tiếng.

An Tình ra sức bụm lấy mặt mình, cô ta còn chưa kịp hoà hoãn lại một chút, cô ta đã thấy trong tay Minh Quân xuất hiện một con dao hàn quang lấp loé như ảo thuật biến ra.

"Minh Quân, anh muốn làm gì?"

An Tình lảo đảo lùi về phía sau, nhưng cô ta lùi không được mấy bước thì đã đụng phải tường, cô ta lùi cũng không lùi được nữa.

Minh Quân vốn là người không thích nói cười, gương mặt này của anh ta vừa lạnh xuống lại càng giống như được chân truyền của Chiến Mục Hàng, đáng sợ giống như La Sát.

Anh ta không nói chuyện, chỉ chế giễu mà nhìn An Tình, đột nhiên, anh ta nghiêng mặt, thổi một cái lên mũi dao sắc bén.

Thấy lưỡi dao sắc bén đó cách mình càng lúc càng gần, An Tình bị doạ đến muốn té đái.

Cô ta lẩy bà lẩy bẩy mở miệng, "Minh Quân, anh đừng có nổi điên! Nếu anh đám đụng tới tôi một chút, anh Mục Hàng sẽ không tha cho anh!"

"An Tình, chuyện đến nước này mà cô vẫn còn nằm mơ à! Cô hình như đã quên, người giao cô vào tay tôi, không phải ai khác mà chính là Đại ca!"

"Minh Quân, anh đừng qua đây! Anh đừng qua đây!"

An Tình vốn còn có thể cắn răng so cao thấp với Minh Quân, nhưng hiện giờ nhìn thấy con dao hàn quang lấp loé đó cơ hồ muốn dán lên mặt mình, phòng tuyến trong lòng cô ta triệt để sụp đổ, cô ta khóc lóc kêu to, "Minh Quân, anh lấy dao ra! Anh đừng giết tôi! Chỉ cần anh lấy dao ra, anh muốn tôi làm gì tôi đều bằng lòng!"

"An Tình, xin lỗi cô Tô đi!"

An Tình hận đến mức cắn tới máu trong miệng càng lúc càng nhiều, nhưng đối mặt với con dao trước mặt, cô ta vẫn là bịch một tiếng quỳ xuống trên đất.

"Tô Thu Quỳnh, tôi sai rồi! Tôi đáng chết! Tôi không nên hại cô hết lần này tới lần khác, tôi không nên chiếm đoạt công lao cứu anh Mục Hàng của cô, tôi càng không nên kiếm người ngược đãi cô ở trong tù! Tô Thu Quỳnh, tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với cô, tôi ân hận rồi, cầu xin cô tha thứ cho tôi có được không?"

Những lời sám hối của An Tình đối với Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh đều không nghe được, nhưng Minh Quân nghe thấy từng tiếng xin lỗi này của An Tình, trong lòng lại có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời.

Cuối cũng cũng coi như anh ta có thể làm được gì đó cho người con gái tốt đẹp có ơn tri ngộ với anh ta đó.

Cho dù cô ấy vĩnh viễn đều không biết được, nhưng đối với anh ta, cũng là niềm an ủi cả đời.

"Tô Thu Quỳnh, tôi không phải là người, tôi không biết xấu hổ, tôi tội đáng muôn chết, tôi … "

An Tình tựa hồ như dùng hết toàn bộ sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ không ngừng đem những từ ngữ không tốt áp lên người chính mình, sám hối với Tô Thu Quỳnh, cô ta nói quá lâu, cổ họng cũng có chút khàn cả rồi.

Cô ta cảm thấy lời nhận lỗi của mình đã đủ chân thành rồi, cô ta vồ đến trước mặt Minh Quân, ra sức ôm lấy chân anh ta, "Minh Quân, tôi xin lỗi Tô Thu Quỳnh rồi, tôi cũng biết lỗi sai của mình rồi, anh có thể bỏ qua cho tôi được không?"

"Minh Quân, tôi biết, trước đây tôi đã làm rất nhiều việc sai, tôi tội đáng muôn chết, nhưng người nào có phải thánh hiền, sao có thể không sai, anh tha cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa sai làm lại từ đầu, có được không?"

Minh Quân không tiếp lời của An Tình, mà như có điều suy nghĩ liếc qua tay của An Tình một cái, "An Tình, tôi là cắt ngón út tay trái của cô trước, hay là tay phải?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.