Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 208: Chương 208: Móc mắt hai đứa nhỏ




Dương Mai nói địa chỉ cho Nhan Nhã Tịnh biết rồi sau đó liền cúp điện thoại.

Dương Mai đã lên kế hoạch xong xuôi, cho dù Nhan Nhã Tịnh có đến đây thì cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.

Nếu đã muốn trả thù Nhan Nhã Tịnh, vậy thì phải trả thù cho triệt để, đúng lúc cô ta có thể đưa tiễn ba mẹ con bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

Còn một trăm năm mươi tỷ thì...

Cô ta biết là Nhan Nhã Tịnh có thể gom góp đủ, Nhan Nhã Tịnh không có nổi một trăm năm mươi tỷ, nhưng mà Hách Trung Văn và Giang Kiến Huy có mà, vì để cứu con mình, cho dù Nhan Nhã Tịnh có bán thân thì cũng phải góp đủ một trăm năm mươi tỷ đó.

Khóe môi của Dương Mai không nhịn được mà cong lên, cô ta đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ cần có được một trăm năm mươi tỷ đó thì cô ta đã có thể ra nước ngoài, từ đó cao chạy xa bay, không một ai có thể quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của cô ta.

À đúng rồi, đợi đến khi cô ta hại chết Nhan Nhã Tịnh thì Nhan Vũ Trúc cũng sẽ cho cô ta một khoản tiền lớn, có nhiều tiền như thế, chắc chắn cô ta có thể sống rất thoải mái ở nước ngoài.

Nhan Nhã Tịnh, tao chờ mày đến đưa tiền, cũng là chịu chết.

Sau khi màn hình điện thoại của Dương Mai biến thành màu đen, cô ta có thể nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của mình rất rõ ràng từ trên màn hình điện thoại.

Nhìn gương mặt phản chiếu trong màn hình điện thoại, Dương Mai cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trước kia, cô ta không phải như vậy.

Cô ta đã từng là một cô gái hiền lành ngây ngô, nhưng kể từ khi bước chân vào tới giải trí là cô ta đã từ từ thay đổi, trở nên ham hư vinh, thích ganh đua so sánh, thậm chí vì vai diễn mà bán cả thể xác.

Sau đó, cô ta vì lợi ích mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn, cô ta bắt đầu hại người.

Dương Mai cảm thấy rằng thay đổi của mình không có gì là không đúng, nếu như con người đã muốn có một cuộc sống tốt đẹp, làm gì có chuyện nước chảy mây trôi.

Giới giải trí chính là như vậy, cô ta đã lựa chọn con đường này thì nhất định phải lột bỏ bộ dạng ngây ngô.

Cô ta chỉ hận, hận Nhan Nhã Tịnh, hận Nhan Nhã Tịnh đã cản trở bước tiến của cô ta. Nếu như không phải Nhan Nhã Tịnh khiến cô ta thất bại thảm hại, có lẽ là bây giờ cô ta đã lấy được vai nữ chính trong bộ phim mà Nhan Vũ Trúc đã hứa hẹn.

Bàn tay Dương Mai siết chặt gần như muốn bóp nát điện thoại trong tay mình, Nhan Nhã Tịnh, đừng trách tao, đều là mày ép tao, là mày ép tao!

Dương Mai vừa cúp điện thoại, Nhan Nhã Tịnh liền nhận được cuộc gọi của Lưu Diễm Mai.

Giọng nói của Lưu Diễm Mai có hơi khàn, bà ta áy náy nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi vì đã không trông chừng An Bảo và An Mỹ cẩn thận, bọn nhỏ, bọn nhỏ đã bị bắt cóc rồi.”

Lưu Diễm Mai nói xong, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống: “Nhã Tịnh, dì xin lỗi, dì nhất định sẽ tìm được An Bảo và An Mỹ, nếu không thì dì mãi mãi cũng không thể tha thứ cho mình.”

Lúc này, Lưu Diễm Mai hận không thể giết chết mình, đến cuối tuần vốn là bà ta muốn bồi đắp tình cảm với cháu trai và cháu gái cưng, không ngờ lúc bà ta dẫn cháu trai và cháu gái đi dạo phố, không hiểu sao bà ta lại bị người khác đánh ngất xỉu, đợi đến lúc bà ta tỉnh dậy thì đã không nhìn thấy bóng dáng An Bảo và An Mỹ đâu nữa.

Lưu Diễm Mai là người từng trải, với tình hình như thế, đương nhiên bà ta biết chắc chắn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã bị bắt cóc.

Bà ta hận mình vô cùng, nếu như không phải do bà ta tùy hứng muốn ở riêng với cháu trai và cháu gái cưng của mình mà không để bảo vệ đi theo thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

“Dì à, dì đừng hoảng, cháu sẽ không để An Bảo và An Mỹ xảy ra chuyện đâu.”

Nhan Nhã Tịnh nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói.

Nhan Nhã Tịnh không phải là người không hiểu chuyện, cô biết chuyện ngày hôm nay không thể trách Lưu Diễm Mai được.

Dương Mai đã quyết tâm bắt hai đứa nhỏ thì cho dù ngày hôm nay bọn họ có bảo vệ tốt đến đâu đi nữa, ngày kia, ngày mốt, ngày mốt nữa... cũng không có khả năng đề phòng đến độ một giọt nước cũng không lọt.

“Nhã Tịnh, dì thật sự xin lỗi..."

Nhan Nhã Tịnh không trách bà ta, Lưu Diễm Mai lại càng tự trách mình hơn, bà ta không biết nên nói gì để biểu đạt sự áy náy và cảm giác khó chịu trong lòng mình với Nhan Nhã Tịnh, cũng chỉ có thể liên tục nói xin lỗi.

Nhan Nhã Tịnh an ủi Lưu Diễm Mai vài câu, sau đó liền cúp điện thoại, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng góp đủ một trăm năm mươi tỷ để cứu hai đứa nhỏ ra.

Một trăm năm mươi tỷ đối với cô mà nói là một con số cao ngất ngưỡng, có thể là cả đời này cô cũng sẽ không thể trả hết khoản nợ ấy, nhưng chỉ cần có thể cứu hai đứa nhỏ, cô cũng không thèm quan tâm nhiều như thế.

Lưu Thiên Hàn vẫn luôn ngồi cạnh Nhan Nhã Tịnh, đã xảy ra chuyện gì, anh biết rất rõ ràng.

Anh biết bây giờ không thể lấy cứng chọi cứng với kẻ điên Dương Mai, vì hai đứa nhỏ, trước tiên bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp.

Anh không hi vọng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ xảy ra chuyện, nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không để Nhan Nhã Tịnh có sơ suất gì.

“Anh Lưu, em lại phải mượn tiền anh rồi.”

Nhan Nhã Tịnh thấp giọng nói với Lưu Thiên Hàn.

Thật ra cô rất ngại mở miệng, ba tỷ lần trước cô vẫn còn chưa trả cho Lưu Thiên Hàn, bây giờ vừa mới mở miệng lại đòi nhiều tiền như thế, cô thật sự xem Lưu Thiên Hàn như là oan đại đầu.

Mà có thể là sau này cô không có cơ hội trả lại cho anh số tiền đó.

“Nhan Nhã Tịnh, em không cần phải lo lắng chuyện tiền nong, anh đã cho Nhạc Dũng chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Lưu Thiên Hàn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh là sự kiên định mà không có ai có thể dám chống lại: “Nhan Nhã Tịnh, để anh đi cùng em.”

Nhan Nhã Tịnh không muốn buông tay Lưu Thiên Hàn ra, dường như chỉ cần nắm chặt lấy tay anh thì cô không còn sợ cái gì hết, nhưng mà trong lòng cô biết rất rõ cho dù cô có dựa dẫm vào Lưu Thiên Hàn bao nhiêu đi nữa thì ngày hôm nay cô cũng không thể để Lưu Thiên Hàn đi theo mình.

“Anh Lưu, lúc nãy anh cũng nghe rồi đó, Dương Mai kêu em đến đó một mình, em không thể đánh cược mạng sống của An Bảo và An Mỹ.”

Ban đầu, Nhan Nhã Tịnh muốn kêu Lưu Thiên Hàn đừng quan tâm tới cô, cho dù ngày hôm nay cô có chết thì cô cũng phải cứu hai đứa nhỏ, nhưng cô lại không nỡ để anh phải lo lắng cho mình. Cô suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là nhẹ giọng nói: “Anh Lưu, anh yên tâm đi, em sẽ không để An Bảo và An Mỹ xảy ra chuyện, em cũng sẽ bảo vệ cho mình thật tốt.”

“Anh Lưu, vất vả lắm em mới có thể tìm một người bạn trai tốt giống như anh, em sẽ không đành lòng làm con ma chết sớm mà tặng anh cho người phụ nữ khác.”

Lưu Thiên Hàn là người thông minh, đương nhiên anh biết lời này của Nhan Nhã Tịnh chỉ là không muốn khiến anh phải lo lắng.

Nhưng mà lúc nãy Dương Mai đã nói rồi, tất nhiên là cô ta muốn mạng của Nhan Nhã Tịnh, làm sao anh có thể không lo lắng được chứ.

Nhưng mà trong lòng Lưu Thiên Hàn biết rất rõ dù có chuyện gì xảy ra, Nhan Nhã Tịnh cũng muốn một mình đi cứu Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, ai cũng không thể thay đổi quyết định của cô, anh chỉ có thể làm hậu phương vững chắc cho cô.

Dương Mai cùng với bốn người đàn ông cao lớn mà cô ta đã thuê dẫn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đến một nhà máy bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.

Dương Mai nhìn khuôn mặt nhỏ cực kỳ giống với Hách Trung Văn của Nhan An Bảo cùng với gương mặt rất giống với Nhan Nhã Tịnh của Nhan An Mỹ, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đối với Nhan Nhã Tịnh, cô ta vừa hận lại vừa ghen tị, tại sao Nhan Nhã Tịnh lại may mắn như thế, có thể mang thai con anh Hách.

Nhưng mà may mắn của Nhan Nhã Tịnh phải dừng tại đây rồi.

Trong tay Dương Mai cầm con dao gọt trái cây lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta từ từ kề con dao gọt trái cây đến gần mặt Nhan An Mỹ.

“Mày nói xem, nếu như tao móc mắt mày ra, một lúc nữa Nhan Nhã Tịnh mà nhìn thấy rồi, có khi nào cô ta bất ngờ lắm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.