Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 467: Chương 467: Người chồng chết với người chồng chê




Tô Thu Quỳnh biết, cô làm như vậy là không công bằng với Lâm Tiêu. Chính cô cũng căm ghét bản thân mình, nhưng thứ duy nhất cô có thể nghĩ đến để trả ơn cho Lâm Tiêu chỉ có thân thể của mình.

Con ngươi của Lâm Tiêu co rút lại, gần như hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhưng anh vẫn túm lấy quần áo của Tô Thu Quỳnh nhanh như bay, ra sức đắp lên người cô.

“Tô Thu Quỳnh, em coi anh là gì thế hả? Thứ lợn giống chỉ thèm khát đàn bà thôi sao?”

Ánh mắt Lâm Tiêu không che giấu được nỗi đớn đau: “Tô Thu Quỳnh, nếu như chỉ cần thể xác, anh cần gì phải bám lấy em cả ngày! Anh đi mua con búp bê về dùng cho rồi!”

“Tô Thu Quỳnh, anh cần là cần em, Tô Thu Quỳnh ạ! Là con người em sống sờ sờ ra đấy! Cho nên, Tô Thu Quỳnh, đừng hòng dùng thể xác để đáp đền anh, càng đừng mơ sẽ rời xa anh. Nếu em thật sự thấy có lỗi với anh thì đừng chối bỏ anh. Cố mở to mắt ra mà nhìn những cái tốt của anh đi.”

Giọng nói của Lâm Tiêu mang theo tiếng thở dài ai oán: “Tô Thu Quỳnh, em có mù đâu! Tại sao em không nhìn thấy được cái tốt của anh?”

Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi. Không phải cô không thấy được cái tốt của Lâm Tiêu, nhưng trái tim cô đã chết rồi. Người đàn ông tốt đến mấy cũng không thể khiến cô rung động được nữa.

Trái tim đã chết rụi giống như các con cô, ba mẹ cô vậy. Đã chết rồi thì chẳng bao giờ sống lại được nữa.

Chính vì cô thấy được những cái tốt của Lâm Tiêu, anh quá tốt, nên cô mới không muốn tiếp tục dựa dẫm vào anh, làm anh lỡ dở.

“Lâm Tiêu, em…”

“Tô Thu Quỳnh, đừng nhắc đến chuyện chia tay với anh nữa!” Lâm Tiêu nhanh chóng cắt lời Tô Thu Quỳnh. Anh sợ mình quá kích động sẽ làm cô phát sợ. Anh ép buộc bản thân phải bình tĩnh ngay lại, cố hết sức nói với cô bằng giọng điệu êm ái: “Tô Thu Quỳnh, anh biết hiện tại em không yêu anh. Anh thực sự không quan tâm.”

“Tình cảm trên đời đâu phải chỉ có duy nhất một kiểu tình yêu sét đánh. Tô Thu Quỳnh, em không thể yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều đó không có nghĩa hai chúng ta không thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”

“Có thể em không cảm thấy bồi hồi rung động khi đối diện với anh, nhưng trên đời này, biết bao nhiêu cặp vợ chồng chung sống đến già cũng không hề rung động mãnh liệt, mà là mưa dầm thấm đất nương tựa lẫn nhau. Tô Thu Quỳnh, có lẽ chúng ta là kiểu mưa dầm thấm đất ấy đấy. Có lẽ tình yêu mãnh liệt sẽ làm nên khoảnh khắc tuyệt diệu, nhưng tình yêu nước chảy đá mòn mới có thể trường tồn cùng trời đất.”

“Tô Thu Quỳnh, hãy tin ở anh, chúng ta sẽ bên nhau dài lâu.”

“Lâm Tiêu…”

Tô Thu Quỳnh mấp máy môi, rồi lại nuốt tiếng nói đang mấp mé trong cổ họng xuống. Cô thật sự không biết phải nói gì với Lâm Tiêu nữa.

Lòng cô hiểu rõ, nếu cô thật sự muốn tìm kiếm một người đàn ông nữa để dìu dắt nhau đi hết cuộc đời này thì Lâm Tiêu là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng cô sợ vì anh phải gánh vác quá nhiều áp lực và những ánh nhìn săm soi kỳ thị của dòng họ!

Lâm Tiêu cũng không cho Tô Thu Quỳnh có cơ hội nói tiếp. Anh khẽ khàng nỉ non bên tai cô: “Tô Thu Quỳnh, hãy tin anh. Chỉ cần em không bỏ anh, sẽ không có ai ngăn cản chúng ta ở bên nhau mãi mãi đâu!”

Tô Thu Quỳnh không tiếp tục đẩy Lâm Tiêu ra nữa. Trong thâm tâm, cô hiểu rằng cô và Lâm Tiêu không thể bên nhau dài lâu được. Khi áp lực từ ba mẹ và dòng họ thật sự ập đến, khi bên cạnh anh xuất hiện cô gái thích hợp hơn, là lúc cô nên rút lui dứt khoát.

Tôn Lệ không chỉ mời Tô Thu Quỳnh hát ca khúc chủ đề và bài hát đệm trong phim mới của cô ta, mà còn mời cô đóng một vai khách mời trong “Nữ Y Trân Phi Truyện”.

Tô Thu Quỳnh cũng muốn thử sức diễn xuất, nên dĩ nhiên là cô vui vẻ nhận lời mời của Tôn Lệ.

Vai diễn khách mời của cô còn không được tính là vai nữ thứ mười, đất diễn chỉ chưa đầy một tuần, nhưng Tô Thu Quỳnh vẫn rất phấn khởi. Có công việc để nhận là một việc tốt với cô. Chưa kể, Nhan Nhã Tịnh còn là cố vấn y học trong đoàn làm phim. Làm việc cùng Nhan Nhã Tịnh, cô rất vui.

Điều duy nhất làm Tô Thu Quỳnh thấy khó chịu là Bùi An Na cũng ở trong đoàn làm phim này, lại còn đóng vai nữ thứ.

Nhưng tài năng bậc nhất của Tô Thu Quỳnh là phớt lờ mấy loại ruồi muỗi côn trùng. Cô ấy cầm kịch bản, ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh chân vẫn chưa được linh hoạt, cùng cô nghiên cứu vai diễn trong kịch bản.

Tô Thu Quỳnh không thèm đếm xỉa đến Bùi An Na. Thế nhưng Bùi An Na lại không muốn bị ngó lơ. Cô ta bước trên đôi giày cao gót, vênh mặt đi về phía Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh với điệu bộ hả hê, khóe môi gần như có thể cong vút lên tới trời.

“Ôi chao ôi! Tôi cứ tưởng là ai cơ chứ. Thì ra là Nhan Nhã Tịnh với Tô Thu Quỳnh nổi đình nổi đám ở Vân Hải chúng ta đấy à?

Giọng nói của Bùi An Na tương đối lớn. Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh.

Nhan Nhã Tịnh đặt lại cuốn kịch bản vào tay Tô Thu Quỳnh, bất lực cất lời: “Thu Quỳnh, thế là ruồi nhặng vẫn bay ra đây.”

“Cô nói ai là ruồi đấy?” Bùi An Na chống nạnh: “Cô mới là ruồi nhặng! Cả nhà cô đều là ruồi nhặng!”

Như thể sợ mọi người không nghe thấy giọng nói của mình, Bùi An Na lại cất cao giọng lên: “Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh, hai cô người thì quả phụ, người thì chồng chê. Các cô đúng là rất hợp với nhau đấy! Hay là các cô đến với nhau luôn đi cho rồi! Một người chồng chết một người không chồng, cặp đôi quá là thanh tân thoát tục!”

Bùi An Na nói Nhan Nhã Tịnh thì cô mặc kệ, đằng nào cũng không phải lần đầu cô bị người ta cười chê là chồng chết, nhưng Nhan Nhã Tịnh không chịu được khi Tô Thu Quỳnh bị người ta bắt nạt.

Nhan Nhã Tịnh lười nhác khẽ ngước mắt lên. Cô không bộc lộ cảm xúc ra mặt, nhưng lời nói ra lại ẩn chứa gai góc: “Sao? Ngưỡng mộ à? Ừ, cũng phải thôi, loại ruồi nhặng chỉ biết vo ve loạn xạ như cô thì có cho thêm tiền đàn ông cũng chẳng thèm. Dù cô muốn làm quả phụ thì cũng chẳng có cơ hội!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô bảo ai cho thêm tiền không ai thèm?” Bùi An Na tức tối muốn xông lên đánh Nhan Nhã Tịnh, nhưng nhớ ra xung quanh đang có đông người xem, cô ta đành đè nén cơn bốc đồng muốn đánh đập Nhan Nhã Tịnh xuống rồi chĩa mũi súng vào Tô Thu Quỳnh mà cô ta ghét cay ghét đắng.

“Nhan Nhã Tịnh, chắc người mà cô nói là Tô Thu Quỳnh phải không? Đúng là bị chồng giàu chê bai thì phải cho thêm tiền thật. Tôi mà là đàn ông thì tôi cũng không dám lấy! Tội nghiệp cho anh Lâm bị Tô Thu Quỳnh đeo bám, chắc bực bội đến mức sắp ngờ vực cuộc đời rồi!”

“Bùi An Na, con mắt nào của cô thấy Lâm Tiêu bị Thu Quỳnh đeo bám đến mức ngờ vực cuộc đời? Chắc nằm mơ tự thấy hả? Cô rách việc thật đấy!”

Bị Nhan Nhã Tịnh chặn họng, Bùi An Na tức không chịu nổi. Tất nhiên cô ta không muốn bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ, thở hổn hển quát tháo Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cô vênh váo vừa thôi! Cô tưởng Tô Thu Quỳnh mặt dày mày dạn đeo bám anh Lâm là cô ta có thể thành mợ Lâm được chắc!”

“Tôi nói cho cô biết, Tô Thu Quỳnh mới là đứa nằm mơ giữa ban ngày! Mấy ngày trước tôi gặp bà Lâm, bà Lâm nói bà ấy khinh nhất là loại phụ nữ đã li hôn còn từng ngồi tù như Tô Thu Quỳnh. Dù đến kiếp sau Tô Thu Quỳnh cũng đừng hòng bước được chân vào cửa nhà họ Lâm!”

Tô Thu Quỳnh không thèm bận tâm đến loại người như Bùi An Na, nhưng nghe thấy lời cô ta nói, trong lòng cô ấy vẫn hơi rối bời.

Đúng thật, mẹ của Lâm Tiêu khinh thường con người đầy vết nhơ như cô ấy.

“Ồ? Kia có phải bà Lâm không?” Không biết là giọng nói của ai đột nhiên thốt lên. Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh vội nhìn về phía đó.

Đúng là Kiều Hạ, mẹ của Lâm Tiêu đang đi về phía đoàn phim thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.