Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 573: Chương 573: Người cứu anh ta ra khỏi đám cháy là tô thu quỳnh




Chiến Mục Hàng đâu phải thiếu niên ngây thơ không biết gì, chưa từng trải việc đời, nghe thấy âm thanh này, đối với việc chuyện gì đang diễn ra trong phòng, anh ta rõ ràng hơn ai hết.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của anh ta thoáng khựng lại, đột nhiên lại sinh ra ý nghĩ muốn xem kịch.

Từ khe hở hé ra nơi cửa chính phòng ngủ, Chiến Mục Hàng cũng nhìn được rõ ràng tình hình chiến đấu bên trong.

An Tình đang cùng một người đàn ông đầy người mồ hôi như mưa.

An Tình làm loại chuyện đó với người đàn ông khác, Chiến Mục Hàng sẽ không có chuyện đau lòng, đàn ông không yêu một người phụ nữ, dù cô ta có làm với chó đực đi nữa, sóng lòng anh ta cũng sẽ không có bao nhiêu lên xuống.

Nhưng nhìn thấy thân thể trắng bành bạch của An Tình, làm những động tác mắc ói đó, anh ta có chút bụng dạ khó chịu thôi.

Thật quá sức buồn nôn!

Cơn buồn nôn qua đi, Chiến Mục Hàng lại cảm thấy đặc biệt buồn cười, năm đó anh ta vì một người phụ nữ như thế này, hết lần này tới lần khác tổn thương Tô Thu Quỳnh, còn tự tay đưa Tô Thu Quỳnh vào tù?

Sao anh ta lại khốn nạn như vậy!

Đúng, anh ta còn hết lần này đến lần khác nói Tô Thu Quỳnh buồn nôn!

Anh ta còn chê Tô Thu Quỳnh dơ bẩn!

Bây giờ xem ra, người buồn nôn nhất, không phải là An Tình, càng không phải là Tô Thu Quỳnh, mà là anh ta Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng, ngươi thật quá buồn nôn!

Chiến Mục Hàng châm biếm cười, đột nhiên trong lòng nổi lên đầy sự chán ghét không nói nên lời với chính bản thân mình.

Trong phòng ngủ, cuộc chiến giữa An Tình và Trần Long đang đến hồi gay cấn, căn bản không chú ý tới động tác của bọn họ toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Chiến Mục Hàng.

Trần Long và An Tình là mối quen biết cũ, lúc đầu đứa con trong bụng An Tình đó, chính là của Trần Long.

Trần Long cũng là người có chút thế lực trong giới, anh ta mê đắm sắc đẹp của An Tình, cũng từng vì An Tình mà làm ra không ít chuyện không thể gặp người.

An Tình thích lợi dụng Trần Long, thích khiến Trần Long làm trâu làm ngựa cho cô ta, nhưng từ tận đáy lòng cô ta rất xem thường Trần Long.

Mặc dù Trần Long cũng có vài đồng tiền, lớn lên cũng coi như tàm tạm, nhưng nếu so sánh với Chiến Mục Hàng thì quá bình thường, quá không đáng nhắc đến.

An Tình tâm cao khí ngạo, lợi dụng Trần Long còn được, chứ sao cô ta có thể thật sự phó thác cả đời của mình cho một người đàn ông tầm thường như vậy chứ!

Trước kia, cô ta cũng không mấy tình nguyện để Trần Long đụng tới cô ta đâu, nhưng người đều có nhu cầu sinh lý mà, nhu cầu sinh lý của cô ta, Chiến Mục Hàng không thèm để ý tới, cô ta chỉ đành hạ mình, tìm Trần Long bị mình lạnh nhạt đã lâu.

Trần Long đối với An Tịnh vẫn là chân thành tràn đầy như trước, sau khi mây tan mưa tạnh, Trần Long ôm chặt cô ta vào lòng.

"An Tình, đừng nghĩ tới Chiến Mục Hàng nữa, đi Dung Thành với anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em!"

"Trần Long, em biết anh tốt với em, nhưng em không thể đi cùng anh! Em không cam lòng! Em không cam lòng cứ thế mà thua Tô Thu Quỳnh! Anh Mục Hàng trước kia tốt với em bao nhiêu! Anh ấy vì em mà chính tay đưa Tô Thu Quỳnh vào tù! Em tin rằng chỉ cần em triệt để huỷ hoại Tô Thu Quỳnh, anh Mục Hàng sẽ nhìn thấy cái tốt của em, anh ấy sẽ lại đối xử với em giống như trước kia!"

"An Tình, em đừng có ngốc nữa! Ngày bọn em kết hôn đó Chiến Mục Hàng đã đối xử với em như vậy rồi, sao anh ta còn có thể đối xử tốt với em như trước kia chứ?! An Tình, Chiến Mục Hàng căn bản không yêu em, em còn tiếp tục ở lại đây, anh ta sẽ không bỏ qua cho em!"

"Trần Long, anh câm miệng cho tôi!"

Lời nói của Trần Long, thọc đúng chỗ đau của An Tình, khiến trong lòng cô ta thảm hại nói không nên lời.

Cô ta hung ác lườm như muốn khoét Trần Long một cái, từng câu từng chữ nói, "Trần Long, anh đừng bao giờ nói nhăng nói cuội trước mặt tôi nữa! Anh Mục Hàng anh ấy chỉ là bị con tiện nhân Tô Thu Quỳnh kia mê hoặc thôi, đợi anh ấy tỉnh lại, anh ấy sẽ nhìn thấy cái tốt của tôi, anh ấy sẽ biết, trên đời này, chỉ có An Tình tôi yêu anh ấy nhất!"

Nhìn dáng vẻ giống như kẻ điên này của An Tình, Trần Long đột nhiên cảm thấy cô ta có chút không nói lý, cũng có chút hoài nghi ánh mắt của anh ta mấy năm nay.

Anh ta có chút mệt mỏi nói với An Tình, "An Tình, Chiến Mục Hàng là thật sự yêu Tô Thu Quỳnh. Nếu để anh ta điều tra ra, là em giúp Nhan Vũ Trúc phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của Tô Thu Quỳnh, lại còn hết lần này đến lần khác hãm hại Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ không tha cho em!"

"Đúng, còn vụ viên đạn đó nữa! An Tình, tính tính Chiến Mục Hàng như thế nào, em càng hiểu rõ hơn anh! Nếu anh ta biết là em hết lần này đến lần khác ly gián anh ta và Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ không để em sống!"

"Trần Long, anh câm miệng cho tôi! Tôi đã bảo anh câm miệng!"

Trần Long hôm nay hết lần này đến lần khác làm trái ý cô ta, An Tình tức khắc thẹn quá hoá giận, cô ta mạnh mẽ đẩy Trần Long đang đè trên người cô ta ra, đỏ mắt nói ra từng câu từng chữ, "Anh Mục Hàng sẽ không biết những việc này!"

"Dù cho anh ấy có biết được, anh ấy cũng sẽ không làm tổn thương tôi! Anh Mục Hàng anh ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ thật sự làm tổn thương tôi! Chỉ cần một ngày anh ấy còn cho rằng, người bất chấp sống chết cứu anh ấy ra từ trong đám cháy là tôi, thì ngày đó anh ấy vẫn sẽ không thật sự tổn thương tôi!"

"Anh Mục Hàng là người có ơn tất báo, trong mắt anh ấy, tôi là ân nhân cứu mạng của anh ấy, cho dù tay tôi có dính đầy máu tươi, cho dù tôi có làm đủ chuyện ác, anh ấy cũng sẽ không nhẫn tâm thật sự tổn thương tôi!"

Chỉ cần một ngày anh ấy còn cho rằng người bất chấp sống chết cứu anh ấy ra khỏi đám cháy là tôi, thì ngày đó anh ấy vẫn sẽ không thật sự tổn thương tôi!

Chiến Mục Hàng giống như bị sét đánh, lời này của An Tình, là có ý gì?

Chẳng lẽ, người bất chấp sống chết cứu anh ra từ trong đám cháy, thật sự không phải là An Tình, mà là Tô Thu Quỳnh?

Mục Hàng, An Tình lừa anh đấy, người cứu anh ra từ trong đám cháy là em!

Chiến Mục Hàng, mắt ngươi mù rồi phải không! Người cứu ngươi ra từ trong đám cháy, căn bản không phải là An Tình, mà là tôi -Tô Thu Quỳnh!

… …

Bất luận là trước hay sau khi li hôn, Tô Thu Quỳnh đều nói qua nhiều lần, người cứu anh ta ra khỏi đám cháy là cô ấy, nhưng từ trước đến giờ anh ta đều không tin cô ấy, anh ta chỉ tin An Tình, bây giờ nhìn lại, niềm tin sâu sắc không chút hoài nghi của anh ta dành cho An Tình, đáng cười biết bao!

Thì ra, Tô Thu Quỳnh thật sự từ trước đến giờ đều chưa từng lừa anh ta, người luôn lừa anh ta, là An Tình!

Đáng cười là anh ta còn chính tay đưa ân nhân cứu mạng của mình vào tù, anh ta còn dung túng An Tình tìm người tấn công cô ấy, thậm chí, cái chết thảm của hai đứa con của bọn họ, đều không thoát khỏi liên quan đến anh ta.

Rốt cuộc anh ta đã làm gì với Tô Thu Quỳnh a!

Chiến Mục Hàng anh ta, thật mẹ nó đáng chết a!

Tô Thu Quỳnh, xin lỗi, anh sai rồi, anh đã sai ngay từ đầu, anh mắt mù, anh không nhận ra em, anh còn không tin em, anh gây tổn thương cho em hết lần này đến lần khác.

Anh hối hận biết vậy chẳng làm, tim anh như dao cắt, anh sống không bằng chết, Tô Thu Quỳnh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?

Nếu thật sự có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ không để em phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa, anh sẽ đưa tất cả mọi thứ tốt nhất, dâng đến trước mặt em.

Anh sẽ, dành cho em một tình yêu khuynh thế.

Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng nợ em một tình yêu khuynh thế, em có thể, cho anh một cơ hội để đền bù cho em không?!

"An Tình, em ngốc rồi sao! Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì có một ngày Chiến Mục Hàng sẽ biết sự thật! Đến lúc đó, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em! Đến bản thân mình chết như thế nào em cũng không biết đâu!"

"Trần Long, anh câm miệng cho tôi! Anh Mục Hàng anh ấy sẽ không biết được sự thật đâu, bởi vì, anh ấy không tin Tô Thu Quỳnh, anh ấy chỉ tin An Tình tôi!"

Ánh mắt An Tình nhìn về phía Trần Long tràn ngập âm u ác độc, "Trần Long, nếu anh dám nói năng bậy bạ với anh Mục Hàng, tôi không tha cho anh!"

Trần Long càng nhìn An Tình trước mặt, càng cảm thấy mình mắt mù, trong lòng bực bội không nói nên lời, anh ta nhanh chóng mặc quần áo vào, liền xuống giường, "Anh Tình, cô tự lo cho tốt đi!"

Trần Long mạnh mẽ đẩy cửa chính phòng ngủ ra, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, hai chân anh ta mềm nhũn, trực tiếp ngã liệt trên đất.

Anh ta lắp ba lắp bắp mở miệng, "Chiến … Cậu Chiến?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.