Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 420: Chương 420: Người đàn ông lọt được vào mắt em chỉ có anh thôi




Nhan Nhã Tịnh tức tới mức nghiến răng kêu ken két. Cái tên Kiều Phong kỳ quặc này, ông ta đúng thật là nghiện rồi à, ai cho ông ta tự tin mà cảm thấy rằng cô sẽ làm phẫu thuật cho ông ta chứ!

Nếu như chỗ này không phải là nơi công cộng, thêm vào đó cô còn muốn giữ hình tượng thục nữ tốt đẹp trước mặt Lưu Thiên Hàn, thì cô sớm đã đạp bay cái tên Kiều Phong kỳ quặc này rồi.

Bây giờ Kiều Phong đứng rất gần Lưu Thiên Hàn, những câu mà ông ta nói, Lưu Thiên Hàn có không muốn nghe thấy cũng khó.

Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn đâm từng phát một lên trên khuôn mặt Nhan Nhã Tịnh như mũi kim độc.

Người phụ nữ này, đúng thật là bụng đói vơ quàng đấy!

Cô nhận loại khách như thế này thì cũng thôi đi, vậy mà cô còn muốn vá cho thằng già ghê tởm này sao?

Rốt cuộc là cô đã từng vá cho bao nhiêu thằng đàn ông rồi!

Càng nghĩ càng tức, mà Lưu Thiên Hàn càng tức giận thì anh lại càng thích cười khẩy. Bờ môi mỏng hơi hé, một nụ cười khẩy lạnh lẽo tận xương bật ra từ khóe môi anh.

“Ha!”

Nghe thấy tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình, anh Lưu thực sự hiểu lầm rồi.

Anh Lưu trước đây sẽ không hiểu lầm cô khi cô bị Kiều Phong quấn lấy, chỉ đánh cho cái tên Kiều Phong kỳ quặc này một trận thôi.

Nhưng anh Lưu của bây giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy cô là loại phụ nữ vô liêm sỉ, không có nguyên tắc, đến cả loại đàn ông như Kiều Phong cũng không buông tha.

Lúc này trong mắt Kiều Phong chỉ có Nhan Nhã Tịnh đẹp đến mức khiến ông ta say đắm, không hề chú ý tới Lưu Thiên Hàn đang ngồi ở bàn ăn trước mặt, ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh với vẻ si mê.

Kiểu phụ nữ như thế nào thì hấp dẫn nhất?

Kiều Phong cảm thấy chính là kiểu phụ nữ như Nhan Nhã Tịnh.

Rõ ràng đã từng sinh hai đứa con, nhưng trông còn trong sáng động lòng người hơn cả thiếu nữ vị thành niên, thêm vào đó còn cả cơ thể nóng bỏng đẹp đẽ này nữa, đúng là quyến rũ chết người!

Kiều Phong ra sức nuốt nước miếng, ông ta không nhịn được muốn vươn tay ra bóp lấy Nhan Nhã Tịnh.

Nhưng tay của ông ta còn chưa đặt lên, ông ta chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, cơ thể tròn trịa kia của ông ta không kiểm soát được mà văng ra ngoài.

“Áaa!!!”

Kiều Phong kêu ré lên như lợn bị chọc tiết, Lưu Thiên Hàn lại chẳng nhìn ông ta lấy một cái, anh lạnh lùng đứng dậy, nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh với đôi mắt lạnh lẽo gần như có thể nhỏ nước thành băng.

“Loại khách như thế này mà cô cũng nhận à, cô đúng thật là, đói bụng vơ quàng!”

“Ha! Vì nhận khách mà cô còn làm phẫu thuật, tận tâm thật đấy!”

Tận tâm là một từ khen ngợi, nhưng trong giọng của Lưu Thiên Hàn lại đầy vẻ mỉa mai. Nhan Nhã Tịnh không muốn Lưu Thiên Hàn hiểu lầm, vội vàng giải thích rằng: “Anh Lưu, anh hiểu lầm rồi! Ông ta không phải khách của em, ông ta là một tên thần kinh, ai lại muốn làm phẫu thuật vì ông ta chứ!”

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn tiếp tục cười khẩy, dáng vẻ đó của anh hiển nhiên là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói: “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao ông ta không tìm người khác mà cứ phải tìm cô?!”

Kiều Phong hồi sức lại mất một lúc, cuối cùng cũng bò dậy từ dưới đất, ông ta thở hổn hển lao tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Thằng ranh kia, tao nói cho mày biết, mày đừng có mà lo chuyện bao đồng! Cô ấy là người phụ nữ của tao, cô ấy từng đồng ý với tao là sẽ làm phẫu thuật, nếu như mày còn lo chuyện bao đồng nữa, tao...”

Dáng người Kiều Phong lùn tịt, nhìn khuôn mặt Lưu Thiên Hàn cũng hơi gian nan. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Lưu Thiên Hàn, giọng nói của ông ta đột nhiên dừng lại.

Ông ta nhìn chằm chằm Lưu Thiên Hàn như nhìn thấy ma, run lẩy bẩy gọi một tiếng “anh Lưu” rồi lao ra khỏi nhà hàng phương tây như đang chạy trốn.

“Cô phục vụ cũng chu đáo thật đấy!”

Rõ ràng là khóe môi Lưu Thiên Hàn hiện lên nụ cười, nhưng giọng nói của anh lại lạnh lùng đến mức khiến người ta rùng mình.

Anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận, nhưng vừa nghĩ tới chuyện người phụ này lại đê tiện đến mức muốn làm phẫu thuật cho một thằng già ghê tởm, dù thế nào anh cũng không thể kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng mình.

Đúng lúc này, Lưu Thiên Hàn vừa khéo nhận được Nhan An Bảo kết bạn Zalo với anh ở trên đường gửi tin nhắn cho anh, nói rằng đột nhiên Thịnh Vân Hiên tìm bọn chúng, nên bọn chúng về trước.

Anh cất điện thoại về túi, thẳng thừng vươn tay ra túm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, cưỡng ép đưa cô ra ngoài tiệm cà phê.

“Anh Lưu, anh làm đau em đấy!”

Động tác của Lưu Thiên Hàn quá thô lỗ, đau đến mức khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh không khỏi nhăn tít lại.

“Anh Lưu, anh định đưa em đi đâu vậy? Anh Lưu, anh buông em ra!”

Nhan Nhã Tịnh rất muốn quyến rũ Nhan Nhã Tịnh, nhưng chuyện đêm qua đã gây ra ám ảnh tâm lý cho cô. Nhỡ đâu anh lại tức giận ném cô tới một nơi khỉ ho cò gáy đồng không mông quạnh, có phải là cô còn phải dầm mưa đi bộ nửa đêm như hồn ma hay không!

Cho nên, khi Lưu Thiên Hàn nổi giận, Nhan Nhã Tịnh tuyệt đối không muốn lên xe của anh.

Nhưng sức lực của nam và nữ quá chênh lệch, anh vẫn cưỡng ép nhét Nhan Nhã Tịnh vào ghế sau.

“Không phải cô thích vá sao, bây giờ tôi đưa cô đi!” Dừng lại một chút, giọng nói lành lạnh của Lưu Thiên Hàn lại bổ sung thêm một câu: “Tiện thể kiểm tra xem cô có bệnh hay không!”

Nhan Nhã Tịnh thực sự bị Lưu Thiên Hàn làm cho tức muốn hộc máu, tại sao sau khi anh Lưu mất trí nhớ lại trở nên vô lý như vậy chứ!

Nhan Nhã Tịnh tức tới muốn cắn người, nhưng cô lại không nỡ cắn anh Lưu, chỉ đành nghiến răng kêu ken két.

Sau khi bình tĩnh một lúc, Nhan Nhã Tịnh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh Lưu, ban nãy anh thực sự nói oan cho em rồi! Em còn oan hơn cả Thị Kính nữa!”

“Kiều Phong kinh tởm như vậy, gu em không mặn thế đâu!”

Từ gương chiếu hậu, Nhan Nhã Tịnh chú ý thấy sắc mặt Lưu Thiên Hàn dịu đi một chút, cô tiếp tục nói: “Anh Lưu, người đàn ông lọt được vào mắt của em, chỉ có một mình anh thôi!”

Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình thực sự điên mất rồi. Nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói lời này, vậy mà tâm trạng anh lại tốt hơn hẳn, nhất là khi cô nói rằng người đàn ông lọt được vào mắt cô chỉ có một mình anh thôi. Rõ ràng biết rằng cô đang cố ý nịnh nọt, nhưng trong lòng anh vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy phơi phới.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn từ mây mù chuyển sang trời trong, vốn dĩ trong lòng Nhan Nhã Tịnh còn rất vui mừng, nhưng nhớ tới cái từ bệnh này, tâm trạng của cô lập tức trở nên bi thương khó tả.

Anh Lưu trước đây, cho dù tưởng rằng cô có bệnh, anh cũng sẽ cùng chung hoạn nạn với cô, còn anh bây giờ lại chỉ vì vài câu nói vớ vẩn của Kiều Phong mà đã chê cô bẩn.

Anh Lưu, anh có biết rằng, em càng yêu anh thì lời mà anh nói lại càng như một con dao sắc bén. Chỉ là vài câu châm chọc đầu môi thôi đã có thể đâm cho trái tim em chảy máu đầm đìa.

Ngay khi đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ chế giễu của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh: “Cô từng phục vụ bao nhiêu thằng đàn ông rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.