Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 27: Chương 27: Người đàn ông năm năm trước là anh lưu




Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sâu thẳm, tính chiếm hữu rất rõ ràng và cũng vô cùng… hung ác.

Thật ra Nhan Nhã Tịnh rất sợ đau, nhất là tay cô đang bị bỏng, vốn đã đau đớn lắm rồi. Nếu còn bị cậu Lưu đấm thêm một trận nữa thì chắc cô sẽ đau chết mất.

Mà với khả năng chiến đấu của cô, chắc không đỡ nổi một ngón tay út của Lưu Thiên Hàn.

Trong lòng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hơi sợ hãi, không nhịn được mà nhắm chặt hai mắt lại. Cô cứ tưởng giây tiếp theo cơn đau sẽ ập đến, nhưng bất ngờ là Lưu Thiên Hàn không đánh cô, trái lại còn nghe thấy giọng nói êm ái như rượu hảo hạng của anh.

Anh nói: “Tôi tin cô.”

Câu nói này giống như gió xuân thổi tới.

Anh tin cô.

Nhan Nhã Tịnh bất chợt mở to mắt, đã bao lâu rồi cô không được nghe những lời êm tai như thế? Từ bé đến lớn, mỗi lần Nhan Nhã Tịnh xích mích với Nhan Bích Loan và Nhan Vũ Trúc là Nhan Thành Lâm sẽ chỉ tin hai người kia. Cảm giác được người khác tin tưởng thật sự rất ấm áp.

Đáng tiếc, người bằng lòng tin tưởng cô lại là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Nhan Nhã Tịnh, cơ chợt nghe thấy chất giọng đều đều của Lưu Thiên Hàn: “Còn nữa, tôi không phải là người đàn ông của Nhan Vũ Trúc.”

Lưu Thiên Hàn rời mắt khỏi mu bàn tay của Nhan Nhã Tịnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tay Rose: “Cô dùng cái tay nào hất cà phê vào cô ấy?”

Rose không hiểu vì sao tự nhiên Lưu Thiên Hàn lại hỏi như thế, cô ta cử động tay phải của mình một cách cứng đờ.

Gần như ngay lập tức, ánh mắt Lưu Thiên Hàn khóa chặt tay phải của Rose. Khoảnh khắc đó, cô ta cảm thấy tay mình giống như bị chém thành trăm mảnh.

“Không cần giữ cái tay này nữa.”

Lưu Thiên Hàn vừa dứt lời, mấy vệ sĩ áo đen đã xông từ ngoài vào, chặn kín cửa quán cà phê, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.

Không biết từ khi nào, trong quán chỉ còn lại bàn của Nhan Nhã Tịnh. Rose sợ tới mức phát run, gần như xung quanh toàn là người của Lưu Thiên Hàn, cô ta muốn cầu cứu cũng không có cửa.

Cố Bắc Vinh kéo theo cái chân gãy đang bó bột nhảy lò cò tới: “Lưu Cửu à, cậu đúng là độc ác quá đấy! Sao có thể chặt tay con gái nhà người ta chứ?”

Rose hoàn toàn đồng ý với lời nói của Cố Bắc Vinh. Cô ta nhìn anh ấy với ánh mắt biết ơn rồi gật đầu lia lịa.

Rose tưởng Cố Bắc Vinh đang giúp mình, ai ngờ câu nói tiếp theo của anh ấy khiến cô ta sợ hãi đến mức ngồi bệt trên mặt đất.

“Da thịt mềm mịn thế kia, trực tiếp chặt đứt thì lãng phí quá! Nên ném thẳng vào chảo dầu sôi… Ừm! Móng giò chiên dầu, chắc chắn mùi vị không tệ!”

Rose nhìn Cố Bắc Vinh với vẻ mặt đầy kinh hoảng, bọn họ còn muốn chiên cô ta lên?

Nghe bên ngoài đồn cậu Lưu độc ác tàn nhẫn, ăn tươi nuốt sống… Chẳng lẽ lời đồn này là sự thật?

Rose nhào tới bên chân Lưu Thiên Hàn, quỳ dưới đất ra sức túm lấy ống quần anh: “Cậu Lưu, cậu tha cho tôi đi! Tôi là người Vũ Trúc tin cậy nhất, cậu đối xử với tôi như thế Vũ Trúc sẽ đau lòng lắm!”

“Cậu Lưu, tôi sai rồi, tôi không nên hất cà phê vào Nhan Nhã Tịnh! Tôi sẽ xin lỗi cô ta, cầu xin cậu nể mặt Vũ Trúc mà tha cho tôi lần này có được không?”

Lưu Thiên Hàn lấy chân hất tay Rose ra khiến cô ta ngã nhào xuống đất. Rose muốn ôm lấy chân Lưu Thiên Hàn tiếp tục cầu xin nhưng trên người anh toát ra khí thế khiến người khác sợ hãi, cô ta không dám tới gần.

Rõ ràng người đàn ông này đáng sợ như Diêm La, nhưng cô ta lại nhìn thấy tình cảm dịu dàng trong mắt anh khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh.

Rose không có thời gian để nghĩ nhiều hơn, hiện giờ cô ta chỉ muốn giữ lại cái tay của mình.

Rose khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Cậu Lưu, tôi biết tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, cầu xin cậu đừng chặt tay tôi được không? Cậu Lưu, tôi không dám nữa, sau này tôi cũng không dám gây sự với Nhan Nhã Tịnh nữa!”

Lưu Thiên Hàn không thèm liếc Rose lấy một cái, anh nhìn mu bàn tay Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt: “Đau không?”

“Anh Lưu, cảm ơn anh! Nhưng mà tôi mong anh đừng chặt tay của Rose.”

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, trong lòng Rose nhất thời bùng lên hy vọng. Rose biết hiện giờ Nhan Nhã Tịnh là cơ hội duy nhất của mình, cô ta lao đến bên chân cô luôn miệng cầu xin: “Nhan Nhã Tịnh, lúc nãy là tại tôi quá kích động, tôi sai rồi! Tôi rất hối hận, xin cô rộng lượng bỏ qua, tha cho tôi lần này đi!”

“Cô nghĩ nhiều rồi Rose, vừa rồi không phải tôi cầu xin cho cô, chỉ là tôi muốn tự mình trả thù thôi!”

Nhan Nhã Tịnh quay sang nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, phiền anh bảo người ta pha cho tôi một tách cà phê.”

Ăn miếng trả miếng! Nhan Nhã Tịnh không chặt tay Rose nhưng cô sẽ hất cà phê vào cô ta. Bất kể Lưu Thiên Hàn có tới hay không thì chắc chắn cô cũng phải trả lại tách cà phê này cho cô ta.

Hiệu suất làm việc của nhân viên quán cà phê rất cao. Chẳng mấy chốc, quản lý đã bảo nhân viên mang ra một tách cà phê nóng hổi.

Rose nhìn thấy tách cà phê nóng bốc hơi nghi ngút, đương nhiên đoán được Nhan Nhã Tịnh định làm gì. Vẻ mặt cô ta tái mét, cà phê vừa mới đun sôi thế này mà đổ lên người thì phải tróc mất một lớp da!

Rose sợ tới mức không nhịn được run lẩy bẩy, nước mắt rơi lã chã. Cô ta nhìn Lưu Thiên Hàn rồi lại nhìn sang Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt đáng thương, nhưng không ai nói đỡ hộ cô ta cả.

“Cô đừng như vậy mà Nhan Nhã Tịnh! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tại lúc nãy tôi kích động quá thôi, chứ tôi không cố ý hất cà phê vào cô đâu!” Rose thấy Nhan Nhã Tịnh bưng cà phê lên thì sợ hãi liên tục lùi về đằng sau, sợ chỗ cà phê nóng hổi kia sẽ bị dội lên người mình.

“Không cần biết cô vô tình hay cố ý, nhưng mà tôi cũng bị đau rồi, bây giờ tôi phải đòi lại.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên giơ một tay lên, hất cả tách cà phê đầy vào người Rose.

Toàn bộ chỗ cà phê bị đổ lên cánh tay Rose khiến cô ta hét lên như heo bị chọc tiết. Rose nhìn Nhan Nhã Tịnh, trong mắt tràn đầy căm phẫn và không cam lòng. Cô ta ước gì có thể xẻo từng miếng thịt trên người Nhan Nhã Tịnh ra, nhưng ngại Lưu Thiên Hàn vẫn còn ở đây nên không dám thể hiện ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh âm thầm cười khẩy. Cứ hận đi! Dù sao thì Rose và Nhan Vũ Trúc cũng đã coi cô là cái gai trong mắt từ lâu. Dù cô có làm gì thì bọn họ cũng sẽ không chịu bỏ qua… Vậy chi bằng cô chủ động đón đánh!

Tiếng kêu thảm thiết của Rose vô cùng khó nghe, Cố Bắc Vinh phất tay ra hiệu cho đàn em mang cô ta ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ đến việc Lưu Thiên Hàn đã chứng kiến tất cả những chuyện mình vừa làm, trong lòng cô thấy hơi xấu hổ.

Cô hắng giọng, gượng gạo nói: “Anh Lưu, có phải lúc nãy tôi rất độc ác không?”

Chắc hẳn đàn ông đều thích phụ nữ điềm đạm đáng yêu, nép vào người như chim non. Vừa rồi cô cư xử hung dữ thế, không biết Lưu Thiên Hàn có ghét cô không nữa.

“Ăn miếng trả miếng, cô làm tốt lắm.” Trong mắt Lưu Thiên Hàn không hề có một chút ghét bỏ nào, anh nói thật lòng với Nhan Nhã Tịnh.

Cố Bắc Vinh ở bên cạnh cũng sang sảng nói: “Đúng đó bác sĩ Nhan, lúc nãy cô thật sự rất ngầu! Cũng chỉ có hành động siêu ngầu của cô mới có thể khiến cô ta la hét dễ nghe như thế thôi.”

Dễ nghe?

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy, cũng chỉ có loại người kỳ lạ như Cố Bắc Vinh mới thấy tiếng hét thảm thiết rất dễ nghe thôi.

Lưu Thiên Hàn vẫn nắm chặt lấy tay Nhan Nhã Tịnh. Cô cảm thấy tư thế này không được tự nhiên cho lắm.

Nhan Nhã Tịnh vừa định bảo Lưu Thiên Hàn bỏ tay ra thì lại chú ý đến chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay cái của anh.

Chiếc nhẫn này giống y hệt như chiếc nhẫn mà người đàn ông kia đã đeo vào tay cô trong cái đêm ở khách sạn năm năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.