Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 579: Chương 579: Nhan nhã tịnh anh là người nào của em




Không đúng không đúng!

Tên trai lơ đó cũng không tính là đang đút cơm cho chị dâu, hắn ta chỉ là rất ân cần gắp đồ ăn gì đó cho chị dâu thôi.

Cao Bắc Vinh cảm thấy tên trai lơ trong phòng bao có chút quen mắt, anh ta chăm chăm ra sức nhìn vào gương mặt tuấn tú của Thẩm Quyện mấy lượt, đột nhiên mắt sáng rực lên.

"Anh hai Lưu, em nhận ra hắn rồi!" Cao Bắc Vinh khá kích động nói, "Đây chính là tên nhóc nhà họ Thẩm, Thẩm Quyện! Tên nhóc này thật quá không biết xấu hổ đi, người mấy ngày trước truyền ra tin đồn với chị dâu … với chị hai Lưu chính là hắn!"

"Trong mắt chị hai Lưu chỉ có anh hai Lưu anh, mới không nhìn trúng loại trai lơ này đâu! Tên trai lơ này suốt ngày chỉ biết quấn lấy chị hai Lưu hiến ân cần, thật quá là không biết xấu hổ đi!"

"Đúng, hắn còn buộc dây giày cho chị hai Lưu! Có anh hai Lưu anh ở đây, làm gì cần đến hắn ta buộc dây giày cho chị hai Lưu chứ! Hừ! Đúng là đã xấu còn lắm trò!"

Cao Bắc Vinh dối lòng mà mắng Thẩm Quyện một trận, muốn giúp cho trong lòng Lưu Thiên Hàn được thoải mái hơn một chút.

. đam mỹ hài

Lưu Thiên Hàn cả mặt đen xì trầm xuống, giống như muốn ăn thịt người đến nơi, doạ người quá đi mất!

Cao Bắc Vinh đau thương phát hiện ra, anh ta mắng Thẩm Quyện từ đầu đến chân một lượt xong, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm doạ người hơn rồi.

Cao Bắc Vinh cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình có chút lạnh, anh ta không nhịn được khép lại áo khoác âu phục của mình một chút, "Anh hai Lưu, hay là, em đi gọi chị hai Lưu qua đây nhé? Tên nhóc Thẩm Quyện đó thật quá không biết xấu hổ rồi! Lại dám cưỡng ép chị hai Lưu đi ăn cơm với hắn ta! Đúng! Chị hai Lưu nhất định là bị cưỡng ép đấy! Trong lòng chị hai Lưu chỉ có anh hai Lưu anh, sao có thể đi ăn cơm với người đàn ông khác được chứ!"

Cao Bắc Vinh lặp đi lặp lại vài lần là Nhan Nhã Tịnh bị cưỡng ép, đến cuối cùng, đến ngay cả chính anh ta cũng tin rằng Nhan Nhã Tịnh bị cưỡng ép luôn rồi.

Nhưng mà anh ta chưa vui mừng được hai phút, anh ta liền nhìn thấy, Nhan Nhã Tịnh bị cưỡng ép đang mi mắt cong cong, tươi cười rạng rỡ với Thẩm Quyện.

Không biết hai người bọn họ nói chuyện gì buồn cười, Thẩm Quyện cũng tươi cười như ánh dương ấm áp, tình ý đong đưa.

Cao Bắc Vinh há hốc mồm, cứng ngắc như tảng đá, hai người bọn họ cười đến vui vẻ như vậy, anh ta còn nói gì mà cưỡng ép, giống như thật có chút đứng không vững nổi nhỉ!

"Anh hai Lưu …"

Cao Bắc Vinh cắn cắn môi, anh ta thật không biết nên an ủi Lưu Thiên Hàn thế nào mới phải.

"Cao Đại, cậu nói phụ nữ có phải rất thích đàn ông buộc dây giày cho họ hay không?" Anh thấy trong của Nhạc Dũng cũng có viết, phụ nữ đều không thể chịu được trước sự tấn công dịu dàng của đàn ông, đặc biệt là kiểu cúi người, đong đầy tình ý buộc dây giày cho cô ấy.

Không lẽ nào, trong tay tên trai lơ Thẩm Quyện này cũng có quyển?

"Hả?" Cao Bắc Vinh sững người, anh ta thấy gương mặt tuấn tú đen trầm như mực của Lưu Thiên Hàn, anh ta còn cho rằng, anh sẽ phải lao lên, đánh bẹp tên trai lơ Thẩm Quyện đó, ai ngờ, tư duy của anh lại nhảy vọt mạnh mẽ đến vậy, lại hỏi ra tới một vấn đề có chiều sâu như thế này.

Chó độc thân vạn năm Cao Bắc Vinh, còn đúng thật không biết phụ nữ có thích đàn ông buộc dây giày cho họ hay không.

Anh ta híp mắt, cố gắng hồi tưởng lại bộ phim hành động người lớn của đảo quốc nào đó mà mình từng xem, muốn tìm kiếm chút linh cảm từ trong đó.

Chỉ có điều, anh ta cố gắng hồi tưởng cả nửa ngày, vẫn như cũ chẳng tìm thấy linh cảm gì, trong phim hành động của đảo quốc nào đó, phụ nữ hình như đều là bị đàn ông cởi đến sạch banh bách, nào có vụ dây giày gì đó chứ!

Cao Bắc Vinh cái người này ý mà, chính là kiểu chết vì sĩ diện điển hình, cho dù bản thân không hiểu, cũng phải giả vờ hiểu.

Anh ta cố làm ra vẻ cao thâm khó lường nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, "Hẳn là … chắc là thích đi, phụ nữ đều thích người đàn ông biết quan tâm săn sóc chút."

Nghe thấy lời này của Cao Bắc Vinh, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn thoáng chốc đen như đáy nồi.

Tấm thân nhỏ bé của Cao Bắc Vinh rùng mình đánh thót, khí áp xung quanh sao lại càng hạ thấp thế này a? Anh ta trả lời trung thực thành khẩn như vậy, hình như không có nói sai gì mà ta?

"Nhan Nhã Tịnh, nghe nói em đang khởi nghiệp?" Thẩm Quyện lại gắp cho Nhan Nhã Tịnh một miếng Sashimi, "Tôi từng xem qua tác phẩm của em hồi đại học, rất không tệ, tôi tin là em nhất định sẽ thành công."

"Thực ra, tôi không định làm nhà thiết kế thời trang nữa, tôi làm bác sĩ nhiều năm như vậy, quen rồi, nhưng bạn tôi rất có năng khiếu thiết kế, Nhân Gian của chúng tôi, nhất định sẽ toả sáng lấp lánh."

"Được, vậy tôi xin chúc cho Nhân Gian của các em sớm ngày toả sáng lấp lánh!"

Thẩm Quyện cầm lên đồ uống trước mặt, cạn ly với Nhan Nhã Tịnh, đối mặt với lời chúc phúc của Thẩm Quyện, Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ không kiêu kỳ từ chối, cô cụng ly với anh ta một cái, đoạn một hơi uống hết đồ uống trong ly, "Cậu Thẩm, mượn lời tốt lành của anh, Nhân Gian của chúng tôi nhất định sẽ phát triển rất tốt!"

Thẩm Quyện ôn hoà cười nhẹ, giờ đây anh ta chưa nhìn thấy sự toả sáng lấp lánh của Nhân Gian vừa mới khởi đầu, nhưng nụ cười của người con gái trước mặt, thật sự đang toả sáng lấp lánh, chói loá cả mắt anh ta, làm rối loạn trái tim trước giờ chưa từng dậy sóng của anh ta.

Lưu Thiên Hàn vốn định đợi cho Nhan Nhã Tịnh phát hiện ra anh trước, chủ động nhận sai, giờ đây thấy cô và Thẩm Quyện vừa nói vừa cười, lại còn quen thuộc mà cạn ly, anh không thể nhịn được nữa, anh nhấc chân, trực tiếp đi vào phòng bao mà Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện đang ngồi.

Nhan Nhã Tịnh vừa rồi mới cùng Thẩm Quyện nói về lý tưởng, nói về tương lai, còn nói đến thật thoải mái, cô đúng thật là không có chú ý tới Lưu Thiên Hàn đứng ở một bên.

Cho đến khi một cái bóng đen áp tới, cô mới chú ý thấy có điều khác thường.

Nhan Nhã Tịnh nâng mắt, vừa vặn đối diện với một đôi mắt sáng tối khó lường, tầm mắt của cô chậm rãi chuyển động, thu hết vào đáy mắt gương mặt tuấn tú đen như muốn nhỏ mực của Lưu Thiên Hàn.

Mùi dấm nồng đậm quá!

Nhan Nhã Tịnh thật đúng cạn lời, sao mỗi lần cô làm chút chuyện xấu, đều bị Anh Lưu tóm gọn chứ!

"Anh … anh Hai, anh đến lúc nào vậy?" Nhan Nhã Tịnh yếu ớt hỏi Lưu Thiên Hàn.

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn vẫn đen trầm như cũ, anh tức tới mức nói cũng không muốn nói với Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh nhìn dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn, liền biết anh chắc chắn đã đến được một lúc rồi.

Trong lòng cô thầm kêu không tốt, bình dấm chua vốn dĩ đã thích ghen tuông, anh bây giờ chắc chắn là hiểu lầm rồi, cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt, tối nay hẳn phải thiên hạ đại loạn mất!

Lưu Thiên Hàn không nói một lời đứng chây ra đó, như thể người khác nợ anh mấy tỉ vậy đó, Thẩm Quyện cũng có chút lúng túng.

Có điều, Thẩm Quyện dù gì cũng là người làm ăn, anh ta rất nhanh phản ứng lại, anh ta lịch sự mà nhã nhặn vươn tay ra với Lưu Thiên Hàn, "Cậu hai Lưu, hân hạnh."

Lưu Thiên Hàn lành lạnh nhìn bàn tay Thẩm Quyện một cái, không hề có ý định muốn bắt tay, bàn tay của Thẩm Quyện cứng ngắc giữa trời, bầu không khí lúng túng càng lúc càng nồng đậm, Cao Bắc Vinh không muốn tình huống trở nên quá bế tắc, vội lao tới làm công tác giảng hoà, anh ta ra sức bắt lấy tay Thẩm Quyện, ra sức mà lắc, "Cậu Thẩm, hân hạnh hân hạnh!"

Cao Bắc Vinh từng ở trong bộ đội đặc chủng, tuy sức lực không bằng Lưu Thiên Hàn, nhưng so với Thẩm Quyện thì vẫn mạnh hơn không ít.

Anh ta ra sức nắm lấy tay Thẩm Quyện mà lắc lư như vậy, Thẩm Quyện cảm thấy cánh tay anh cũng sắp bị anh ta vặn gãy luôn rồi.

Biểu cảm của Thẩm Quyện đờ ra, cứng ngắc mà rút tay lại từ trong tay Cao Bắc Vinh, mi mắt nhàn nhạt, "Cậu Cao, hân hạnh."

Nghĩ tới Nhan Nhã Tịnh từng là con dâu nhà họ Lưu, tương lai sau này Nhan Nhã Tịnh và anh ta ở bên nhau, anh ta phải tạo quan hệ tốt với người nhà họ Lưu, anh ta liền vội cười nhẹ nói với Lưu Thiên Hàn, "Cậu hai Lưu, ngồi, tôi gọi thêm chút đồ ăn, tối nay vừa hay chúng ta cùng nhau tụ tập một chút."

Lưu Thiên Hàn không hề khách sáo, anh ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhã Tịnh như đúng rồi, đoạn mặt vô cảm mà nói với Nhan Nhã Tịnh, "Nhan Nhã Tịnh, em nói cho cậu ta biết, quan hệ của chúng ta là gì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.