Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 448: Chương 448: Nhan nhã tịnh múa cùng sói




Cơ thể Nhan Nhã Tịnh cứng đờ, bước chân giơ lên kia mãi vẫn chẳng thể bước xuống được.

Không ai thích chết cả.

Chỉ cần có thể giữ lại được một hơi thở, không có ai muốn chết một cách bi thảm như vậy.

Nhan Nhã Tịnh muốn sống.

Cho dù biết rằng sau mạng sống ngắn ngủi vẫn sẽ phải đối mặt với cái chết, thì cô cũng không muốn bước vào vực sâu địa ngục sớm.

Thấy Nhan Nhã Tịnh không chạy về phía trước nữa, Chung Vĩ Thành chậm rãi thu súng lại. Anh ta vẫy tay với thuộc hạ của mình, hai người đàn ông có cơ thể cường tráng xông về phía trước, ấn mạnh Nhan Nhã Tịnh xuống.

Đôi mắt lạnh lùng âm u của Chung Vĩ Thành đánh giá Nhan Nhã Tịnh, anh ta tưởng rằng người mà Cung Tư Mỹ muốn anh ta giết chỉ là một bình hoa thôi, không ngờ rằng người phụ nữ này cũng khá nhạy bén.

Thế nhưng đối mặt với thực lực tuyệt đối, cái gọi là nhạy bén chẳng thể nào hoàn toàn xoay chuyển được cục diện.

Nhận được bài học ban nãy suýt chút nữa thì để Nhan Nhã Tịnh chạy mất, lần này Chung Vĩ Thành bảo thuộc hạ trói hai tay hai chân Nhan Nhã Tịnh lại thật chặt. Anh ta không tin, bọn họ đã trói cô thành cái bánh chưng như thế này rồi mà cô còn có thể gây ra được sóng gió gì.

Chung Vĩ Thành đưa Nhan Nhã Tịnh lên thẳng núi Đại Thanh, cho sói ăn.

Bốn con sói tuyết này là do Cung Trí Cương nuôi ở châu Âu. Hai năm nay Cung Trí Cương tạm thời đặt trọng tâm ở trong nước nên anh ta cũng đem bốn con sói tuyết mà mình yêu thương nhất về.

Bởi vì Nhan Nhã Tịnh là do Cung Tư Mỹ chỉ định cho sói ăn nên khi vứt Nhan Nhã Tịnh vào trong rừng cho sói ăn, Chung Vĩ Thành còn gọi một cuộc cho Cung Tư Mỹ trước.

“Chung Vĩ Thành, các anh bắt được Nhan Nhã Tịnh rồi à?” Trong giọng nói của Cung Tư Mỹ mang theo sự kích động rõ ràng, hoàn toàn không giống dáng vẻ tiểu thư thế gia nho nhã cao quý kia.

“Đúng vậy, giờ Nhan Nhã Tịnh đang ở trong tay tôi.” Chung Vĩ Thành đáp đúng sự thật: “Cô chủ, tôi sắp đưa Nhan Nhã Tịnh vào rừng cho sói ăn rồi, cô có muốn qua đây chiêm ngưỡng không?”

“Không cần đâu.” Thực ra Cung Tư Mỹ rất muốn qua đó chiêm ngưỡng khung cảnh thảm thiết Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát, nhưng còn chưa tới một tiếng nữa là cô ta phải bắt đầu cuộc phẫu thuật rồi, cô ta không rời đi được.

Không thể tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh chết thảm, suy cho cùng trong lòng Cung Tư Mỹ vẫn cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Cô ta ngẫm một lát rồi vội vàng dặn dò Chung Vĩ Thành: “Chung Vĩ Thành, phiền anh một việc, giúp tôi quay một đoạn video đi. Tôi muốn video quay cảnh Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát.”

Quay đoạn video là chuyện quá đơn giản với Chung Vĩ Thành, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối Cung Tư Mỹ: “Cô chủ cứ yên tâm, đợi Nhan Nhã Tịnh bị sói tuyết xé nát, cô sẽ nhận được video tôi quay.” Sau khi cúp máy, Chung Vĩ Thành quay về chiếc xe con. Anh ta mở cánh cửa cốp xe ra rồi thẳng thừng lôi Nhan Nhã Tịnh từ bên trên xuống.

Vốn dĩ Chung Vĩ Thành định ném thẳng Nhan Nhã Tịnh vào trong rừng luôn, nhưng nhớ tới Nhan Nhã Tịnh bị trói tay trói chân như thế này, không cần giãy dụa là đã bị sói tuyết xé nát rồi, không có cảm giác đẹp đẽ khi chết cho lắm, anh ta ngẫm nghĩ rồi cho người cởi trói trên người Nhan Nhã Tịnh ra.

Bản chất Chung Vĩ Thành cũng không độc ác, chỉ là trên tay dính máu tươi nhiều rồi, tim lạnh rồi, cho nên nhìn một người chết thảm, anh ta sẽ chẳng thương tiếc một chút nào. Anh ta càng thích nhìn một người sống sờ sờ phải vật lộn trong đau đớn nhưng vẫn không được cứu vớt, chỉ có một con đường chết.

Chung Vĩ Thành chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh, khí chất trên người anh ta rất cao quý: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết vì sao tôi lại cởi trói trên người cô ra không?”

“Vì sao?” Nhan Nhã Tịnh vô thức hỏi.

“Bởi vì, tôi chắc chắn rằng cô sẽ không thể thoát khỏi nanh vuốt của sói tuyết.” Chung Vĩ Thành điềm nhiên nói: “Để sói tuyết cứ thế xé nát cô thì nhàm chán lắm! Tôi càng muốn nhìn thấy cô khổ sở vật lộn, muốn tìm một con đường sống cho mình nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng nỗi tuyệt vọng bị sói tuyết xé nát!”

“Anh thật biến thái!” Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nói: “Anh chính là một kẻ cuồng giết người!”

Chung Vĩ Thành không đáp lại ngay, anh ta chỉ cúi mặt xuống, nhìn đôi tay trắng nõn sạch sẽ của mình.

Đôi tay này, nhìn trông thì sạch sẽ mềm mại, nhưng máu tươi từng dính trên đó, đến cả bản thân anh ta cũng không đếm rõ được.

“Đúng, cô đã rơi vào tay một kẻ cuồng giết người thì đừng mong được sống!” Chung Vĩ Thành cũng chẳng phản bác lời Nhan Nhã Tịnh, anh ta bình tĩnh nói.

Không có ai sinh ra đã muốn đôi tay mình dính đầy máu tươi, nhưng những người đi ra từ trận tu la như bọn họ, không giết người không dính máu thì chỉ có thể trở thành linh hồn dưới tay người khác thôi.

“Phì!”

Nhan Nhã Tịnh tiếp tục phỉ nhổ Chung Vĩ Thành, cô biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ không sống được, nhưng cho dù cô có chết, những người hãm hại cô cũng đừng mong được sung sướng.

Nhan Nhã Tịnh cũng biết, cô giãy dụa phản kháng thì sẽ chỉ chết càng thảm hơn thôi, nhưng cô không cam lòng!

Nhan Nhã Tịnh túm chặt cái túi trong tay, cô dùng hết sức lực trên người đập mạnh lên người Chung Vĩ Thành.

Mặt Chung Vĩ Thành không đổi sắc, anh ta trở tay bẻ lại, thẳng tay hất ngã Nhan Nhã Tịnh xuống đất.

Nhan Nhã Tịnh đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn rúm lại. Thực ra với kỹ năng của cô mà đối phó với hai người đàn ông bình thường thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng kỹ năng của Chung Vĩ Thành quá đáng sợ, đến cả cơ hội đánh trả cô cũng không có, chỉ có thể bị đánh bại thảm hại.

Chung Vĩ Thành thong thả thủ tay về, anh ta cụp mắt nhìn bàn tay trắng nõn sạch sẽ của mình, như thể đang kiểm tra xem tay của anh ta có bị Nhan Nhã Tịnh làm bẩn hay không.

“Nhan Nhã Tịnh, nếu như tôi là cô, tôi sẽ không lãng phí sức lực một cách vô ích như vậy đâu, mà ngoan ngoãn đợi cho sói ăn.”

“Cho cái con mẹ nhà anh!”

Nhan Nhã Tịnh tức đến mức muốn chửi ầm lên: “Anh bảo tôi cho sói ăn, anh nói như thể đương nhiên thế, có giỏi thì tự anh cho sói ăn đi! Đứng nói chuyện không đau eo à, đúng là đồ biến thái ngang ngạnh vô lý!”

Biểu cảm trên khuôn mặt nhã nhặn kia của Chung Vĩ Thành cứng đờ, lần đầu tiên anh ta lại bị một người phụ nữ chặn không không nói lên lời.

Anh ta cũng không thèm luyên thuyên với Nhan Nhã Tịnh thêm nữa, anh ta quay mặt qua, ánh mắt lạnh lùng lướt qua thuộc hạ của anh ta: “Đưa cô ta tới khu rừng trước mặt!”

Mấy con sói tuyết của Cung Trí Cương được nuôi nhốt riêng, khu rừng trước mặt nuôi nhốt một con sói tuyết mà Cung Trí Cương thích nhất, tên là Leo.

Trước khi đưa Nhan Nhã Tịnh vào khu rừng kia, Chung Vĩ Thành còn rất biến thái, để cô chiêm ngưỡng trước một màn kịch hay.

Leo vừa mới bắt được một con dê, chỉ trong chớp mắt con dê kia đã bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn phập xuống, chia năm xẻ bảy.

Nhìn cảnh tượng tanh đỏ trước mặt, dạ dày Nhan Nhã Tịnh đảo lộn, cô không ngừng nôn khan. Cô không dám nghĩ, sau đó cô cũng sẽ giống như con dê kia, bị một con sói hung tàn xé nát.

Chung Vĩ Thành vô cùng hài lòng trước phản ứng của Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, cứ hưởng thụ đi nhé.”

Anh ta vừa nói xong, hai thuộc hạ kia của Chung Vĩ Thành không nói câu nào đã lập tức ném Nhan Nhã Tịnh vào trong khu rừng kia.

Nhan Nhã Tịnh lại chửi bới trong lòng lần nữa.

Hưởng thụ con mẹ nhà anh ấy!

Chỉ có loại biến thái mới cảm thấy bị sói tuyết xé nát là một loại hưởng thụ thôi!

Trước đây Nhan Nhã Tịnh không bao giờ dám tưởng tượng tới một ngày mình sẽ tới gần chỗ của một con sói như vậy. Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn chút, nhưng đôi chân của cô vẫn không kiềm chế được mà run lên.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy may mắn đó là con sói kia vừa mới ăn thịt con mồi xong. Nếu như nó đã ăn no rồi thì chắc sẽ không lập tức xông tới xé nát cô đâu.

Nhan Nhã Tịnh muốn trốn thoát, muốn trèo ra khỏi khu rừng bị bao vây này, nhưng tường bao quá cao, cô không trèo ra được.

Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng con sói tuyết này đừng chú ý tới cô, tốt nhất là nó bị con dê kia làm cho no chết luôn đi. Nhưng chuyện không được như mong đợi, nó vẫn phát hiện ra cô, hơn nữa còn gầm lên rồi lao về phía người cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.