Giỏi thật!
Người phụ nữ này đúng là giỏi không ai bằng!
Hôm nay Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn tranh nhau nấu bữa tối tình yêu gì đó cho cô, trong lòng anh đã đủ khó chịu rồi.
Không ngờ sau khi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại trở vào, anh lại không thấy ba người họ đâu cả!
Trong phòng bếp không có, trong phòng khách cũng không, anh nghĩ nghĩ một lát, thế là đi lên lầu.
Lúc đến cửa phòng cô, anh vô thức đẩy cửa, nhưng chợt nhận ra cửa đã bị khóa trái!
Nghĩ đến chuyện Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn rất có thể đang ở trong phòng cô, trong phút chốc Lưu Thiên Hàn như bị lửa ghen thiêu đốt.
Ba người họ làm cái gì trong phòng!
Nghĩ đến chuyện Nhan Nhã Tịnh một đêm gọi tới mười tám tên trai bao, trong đầu Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều rất hình ảnh không trong sáng, những hình ảnh ấy khiến anh tức đến phát điên.
Anh bực bội đến nỗi không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, lập tức tung một cước đá văng cửa phòng trước mặt.
Thật ra trong lòng anh vẫn có một tia hy vọng mong manh đối với Nhan Nhã Tịnh, anh mong chỉ là mình hiểu lầm cô mà thôi, cô không lẳng lơ như anh tưởng tượng. Nào ngờ, đạp cửa xong anh trông thấy cô đang ôm hai người đàn ông cùng một lúc!
Nếu anh không đạp cửa, có phải tiếp theo ba người họ sẽ…
Lưu Thiên Hàn nổi giận thật rồi!
Giận đến mức giọng điệu mang đầy sát khí.
"Nhan Nhã Tịnh, cô giỏi thật đấy!"
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ cửa bị đá văng đột ngột như vậy, cô giật nảy mình, vừa quay qua liền bắt gặp đôi mắt âm u lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn. Tim cô đập thình thịch, nhẹ nhàng đáp mà không chút nghĩ ngợi: "Cũng thường thôi."
Cũng thường thôi?
"Ha!" Lưu Thiên Hàn thấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh vẫn đặt trên vai Lâm Tư Hãn, anh tóm lấy tay cô, lập tức xách cô lên.
"Anh hai, anh thả em xuống!" Nhan Nhã Tịnh thấy xấu hổ, trước mặt người khác mà anh xách cô như diều hâu xách con gà, cô sợ bị mất mặt!
Chưa kể ở đây còn có cậu em ngày trước của cô, chị đại không thể để mất mặt được!
"Thả cô xuống? Thả cô xuống để cô chơi 3P với họ à?" Lưu Thiên Hàn giận đến nỗi cả người xù lông lên: "Nhan Nhã Tịnh, gu của cô cũng mặn thật đấy!"
3P?
Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, Nhan Nhã Tịnh thoáng chốc bối rối, cô e dè nhìn sang Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn cũng đang bối rối như mình. Bỗng nhiên cô không biết nên giải thích thế nào với Lưu Thiên Hàn.
Thật sự cái ôm giữa cô, Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn chỉ là cái ôm trong sáng giữa những người bạn bè, tại sao anh Lưu có thể biến một chuyện trong sáng thành một chuyện đen tối như thế?
Nhan Nhã Tịnh e dè nuốt nước bọt, cô không muốn liên lụy đến người vô tội, bèn nhỏ giọng nói với Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn: "Hai người về trước đi! Tôi có chuyện cần nói với anh hai."
Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn đều biết nếu họ còn ở lại thì đảm bảo sẽ bị chặt gãy chân cho mà xem, thế là hai người liếc nhìn nhau một cái, quyết định bảo vệ cái chân của mình.
Thấy cô vẫn bao che cho hai tên ẻo lả kia, Lưu Thiên Hàn tức đến độ đầu cũng phải bốc “khói ghen”.
Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn vốn đã đáng sợ rồi, lúc tức giận lại càng khiến người ta khiếp sợ hơn.
Nhan Nhã Tịnh cũng sợ Lưu Thiên Hàn nổi giận, nhưng nhìn nhiều tự khắc cũng thành quen.
Sau khi Hách Trung Văn và Lâm Tư Hãn ra ngoài, cô còn được nước lấn tới, ôm lấy cổ Lưu Thiên Hàn, hôn lên môi anh.
"Nhan Nhã Tịnh, cô đừng chạm vào tôi!"
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn đen xì xì: "Ha! Một người phụ nữ hai tay ôm hai người, tôi sợ bẩn lắm!"
Lưu Thiên Hàn nói năng đúng là khó nghe, bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy lúng túng, nhưng vì chuyện tình cảm lâu bền của hai người họ, Nhan Nhã Tịnh đành phải nhẹ giọng giải thích: "Anh hai, anh hiểu lầm rồi, em không hề hai tay ôm hai người."
"Anh hai, cả đời này em chỉ muốn ôm anh mà thôi."
Hừ! Dẻo miệng!
Lưu Thiên Hàn biết Nhan Nhã Tịnh nói vậy chắc chắn là đang cố ý dỗ dành anh, nhưng kỳ lạ là trong lòng anh không còn thấy bực bội nữa.
Chỉ là biểu cảm ngoài mặt vẫn rất lạnh lùng: "Nhan Nhã Tịnh, câu này cô cũng từng nói với cái tên mặt non ẻo lả kia rồi phải không?"
"Không hề!" Nhan Nhã Tịnh lắc đầu nguầy nguậy, cứ như thể sợ Lưu Thiên Hàn sẽ không tin: "Anh hai, có trời đất làm chứng, nếu em từng nói như thế với họ, em sẽ bị biến thành con cún!"
Nghĩ đến cảnh Nhan Nhã Tịnh biến thành con cún con mặt nhăn mày nhó vẫy đuôi với anh, Lưu Thiên Hàn lại càng không thể tức giận nổi.
Trông thấy anh nguôi giận, Nhan Nhã Tịnh tranh thủ thời cơ: "Anh hai, em và Hách béo lẫn Tiểu Lâm đều không giống như anh nghĩ đâu."
"Em và Hách béo đúng là đã từng vì một sự lầm lỡ mà đến với nhau, nhưng em luôn xem cậu ta là anh em tốt. Còn về Tiểu Lâm, cậu ta… cậu ta chỉ là nam phụ mà em bỏ tiền ra thuê thôi."
"Nam phụ?" Lưu Thiên Hàn cau mày: "Là sao?"
"Thì là..." Nghĩ đến việc vì để theo đuổi một người đàn ông mà mình lại làm mấy chuyện như bỏ tiền thuê diễn viên, Nhan Nhã Tịnh thầm cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không muốn tiếp tục lừa dối Lưu Thiên Hàn, đành nói thật với anh: "Là em muốn khiến anh thích em, nên em đã thuê một diễn viên đóng vai nam phụ si tình để khiêu khích anh."
Có những chuyện rất khó mở lời, nhưng nói ra được rồi lại thấy thật nhẹ nhõm: "Anh hai, Tiểu Lâm là nam phụ mà em thuê về để khiêu khích anh. Em muốn ở bên anh nhưng anh không thèm nhìn em lấy một cái, em đành phải bày ra kế sách này."
Cô muốn ở bên anh nên đã thuê diễn viên về để đóng giả thành nam phụ gì đó khiêu khích anh…
Mặc dù Lưu Thiên Hàn từng trải qua sóng to gió lớn nhưng vẫn hết sức ngạc nhiên trước những lời của Nhan Nhã Tịnh, người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng dám làm!.
||||| Truyện đề cử: Thế Thân Hoàn Hảo |||||
"Anh hai, vừa nãy không phải em hai tay ôm hai người đâu. Em ôm Tiểu Lâm là vì vai nam phụ của cậu ấy diễn xong rồi, chỉ là cái ôm tạm biệt thôi."
Nhan Nhã Tịnh ngừng lại một chút, nhìn nét mặt của Lưu Thiên Hàn rồi mới nói tiếp: "Em ôm Hách béo là vì tụi em lại trở về làm anh em tốt, có nhiều chuyện cuối cùng cũng được tháo gỡ rồi."
Lưu Thiên Hàn không muốn thừa nhận mình hẹp hòi, nhưng nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, trong lòng anh quả thực dễ chịu hơn nhiều.
Thì ra cô ấy dẫn hai người kia về phòng mình không phải là để làm mấy chuyện đen tối, nhưng hễ nghĩ đến cô ôm người đàn ông khác, anh vẫn thấy không vui.
"Nhan Nhã Tịnh, sau này không được phép dễ dãi ôm đàn ông!"
Xem kìa, lại ghen nữa rồi!
Nhan Nhã Tịnh buồn cười, nhưng cô biết với tình hình lúc này, nếu cô cười thì chắc chắn không chỉ bị Lưu Thiên Hàn chặt chân thôi đâu, anh Lưu đáng sợ như vậy, cô không muốn thử thách giới hạn cuối cùng của anh.
Cô cúi đầu xuống, cố nhịn cười, vừa định gật đầu thật mạnh thì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.
Cô ngẩng mặt lên, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏa ra ánh hào quang tinh tế, chầm chậm thắp sáng trái tim Lưu Thiên Hàn.
Cô bất chợt ngưng cười, ôm lấy Lưu Thiên Hàn, tỏ vẻ rầu rĩ.
"Anh hai, anh nói sau này em không được phép ôm đàn ông, vậy sau này em cũng không được ôm anh hả?"