Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 178: Chương 178: Nhan nhã tịnh tỏ tình với anh lưu




Bỗng thấy, được thích mà sợ.

Lưu Thiên Hàn xoay người, muốn đảo khách thành chủ, ôm lấy Nhan Nhã Tịnh. Nhan Nhã Tịnh lại cho rằng anh không muốn cô ôm lấy anh như vậy, cô bèn nhẹ nhàng dựa đầu vào lưng anh: “Anh Lưu, để em ôm anh đi.”

“Em muốn, ôm anh một cái thật tử tế.”

Trong lồng ngực của Lưu Thiên Hàn mềm nhũn, như có vô số cây hoa bông gòn đang đung đưa. Đêm hôm qua cô nói cô sẽ suy nghĩ lại về chuyện tình của họ, cô như vậy là bằng lòng tiếp nhận anh rồi sao?

Lưu Thiên Hàn vui mừng khôn xiết, bỗng chốc, anh như ngập trong sự vui mừng ấy, anh cũng không muốn phải đè nén tình cảm của mình tiếp nữa, anh xoay người, ôm Nhan Nhã Tịnh vào lòng mình thật chặt.

Hôn cô, như từng hạt mưa rơi xuống.

Trước giờ da mặt Nhan Nhã Tịnh mỏng, cô vẫn chưa quen được việc gần gũi như vậy, tay cô dồn sức, vô thức muốn đẩy anh ra.

Nhưng nghĩ tới chút nữa cô phải tới nhà họ Nhan, con đường phía trước mờ mịt, còn rất có thể là con đường một đi không trở lại, cô cũng không kháng cự nữa.

Ban đầu cô vốn dĩ không muốn nói lời này, nhưng đã yêu người sâu đậm, nào khống chế nổi mình, cuối cùng Nhan Nhã Tịnh vẫn nói ra câu nói kia.

“Anh Lưu, em nghĩ, em thích anh mất rồi, rất thích rất thích anh.”

Câu nói này của Nhan Nhã Tịnh khiến nụ hôn của Lưu Thiên Hàn thêm điên cuồng.

Trước giờ anh luôn bình tĩnh kiềm chế, dường như anh đã rời ra khỏi chốn hồng trần, không dính lấy hỉ nộ ái ố của thế tục. Nhưng trước mặt cô, anh luôn kích động hệt như thằng con trai mới lớn lần đầu biết yêu.

“Nhan Nhã Tịnh, em có thể thích anh, anh rất thích.”

Lưu Thiên Hàn ôm cô chặt hơn nữa, đây là người con gái của anh, cuối cùng anh cũng có thể danh chính ngôn thuận hôn cô, hôn bao nhiêu cũng chẳng đủ.

Nhan Nhã Tịnh nhắm mắt, cô biết, trên thế giới này chẳng có cái gọi là vĩnh viễn, nhưng cô thực sự hy vọng, giây phút này có thể kéo dài tới cùng trời cuối đất.

Anh Lưu, thực ra, tình cảm của em dành cho anh không chỉ là thích, em nghĩ, đó nên là yêu.

Rất yêu, cực kỳ yêu, thậm chí lúc mới đầu với Tô Thái An, cô cũng không yêu sâu đậm như vậy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh

2. [Ngôn Tình] Sống Chung

3. Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi

4. Cô Nàng Nóng Nảy Và Chàng Trai Đáng Ghét

=====================================

Anh Lưu, phải làm sao đây, hình như em đã đặt trọn con tim mình ở nơi anh rồi, không rút lại được!

Buổi tối hôm nay, Nhan Nhã Tịnh rất muốn chủ động dâng mình.

Nhưng bây giờ cô phải về nhà họ Nhan rồi, nếu không, em trai Nhan Minh Tự của cô sẽ thực sự biến thành thi thể mất.

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt thoát ra khỏi vòng tay của Lưu Thiên Hàn, cô khó xử nhìn anh, cuối cùng, tất cả sự khó xử đều biến thành lưu luyến vô hạn.

Không nỡ rời khỏi cái ôm của anh, càng không nỡ nói tạm biệt với anh.

“Anh Lưu, anh nghỉ sớm đi nhé!”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng xoay người, đi vào căn hộ, đóng chặt cửa lớn lại.

Thực ra cô vẫn muốn ôm anh thêm một lúc, nhưng cô sợ nếu còn ôm nữa, bản thân cô thực sự sẽ không nỡ rời đi.

Lưu Thiên Hàn cũng chẳng nghĩ nhiều, anh cho rằng Nhan Nhã Tịnh như vậy là do sự xấu hổ sau khi bày tỏ tâm tư.

Nếm được vị ngọt rồi, Lưu Thiên Hàn cũng không được voi đòi tiên, anh vẫn hơi lưu luyến hương vị ban nãy, sờ lên đôi môi của mình. Cô gái nhỏ này, đêm nay tỏ tình với anh!

Ừm, anh rất thích.

Nếu cô cũng tỏ tình với anh rồi, vậy thì anh cũng nên chuẩn bị cầu hôn thôi.

Anh sẽ cho cô một hôn lễ long trọng nhất thời đại.

Nghe được tiếng bước chân rời đi của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh liền gọi cho Tô Thu Quỳnh.

Chuyện tới nhà họ Nhan, Nhan Nhã Tịnh không nói với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô sẽ không giấu Tô Thu Quỳnh.

“Thu Quỳnh, Minh Tự bị Nhan Thành Lâm đưa đi rồi.”

“Cái gì! Ông già khốn nạn Nhan Thành Lâm kia, rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì!”

Có thể là do tối qua đã khóc đủ rồi, giờ phút này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại bình tĩnh đến lạ: “Thu Quỳnh, Nhan Thành Lâm đưa Minh Tư đi cũng chỉ là muốn uy hiếp mình thôi, ông ta nói để mình làm cho ông ta vài việc.”

“Ông già khốn nạn Nhan Thành Lâm, đúng là vứt hết thể diện rồi!”

“Đúng là Nhan Thành Lâm không cần thể diện, nhưng mình không thể không lo cho Minh Tự được.” Ngừng một chút, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Thu Quỳnh, lát nữa mình về nhà họ Nhan, An Bảo với An Mỹ vẫn cần nhờ cậu chăm sóc. Nếu như… Nếu như mình không về được, cậu nói với Hách béo, sau này, để An Bảo và An Mỹ đi theo anh ấy.”

“Nhã Tịnh, cậu không thể tới nhà họ Nhan được!” Tô Thu Quỳnh lo sốt vó, chỉ hận không thể lập tức bay tới bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, ngăn cản cô: “Cậu quên chuyện Bùi Tấn Trung lần trước rồi sao? Nhan Thành Lâm sẽ hại chết cậu đấy! Nhã Tịnh, cậu nhất định phải nghĩ cho kỹ, mấy ngời Nhan Thành Lâm, Nhan Vũ Trúc đều chẳng phải là thứ tốt lành gì đâu, bọn họ sẽ hại chết cậu!”

“Thu Quỳnh, nếu như cậu là mình, cậu nhất định cũng sẽ tới nhà họ Nhan thôi.”

Nghe được lời này của Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh bỗng chốc rơi vào trầm lặng. Đúng vậy, nếu là cô, cô cũng không thể chẳng lo tới sự sống chết của em trai ruột của mình được.

Cô không hy vọng Nhan Minh Tự xảy ra chuyện, nhưng cô cũng không muốn Nhan Nhã Tịnh một đi là không trở lại!

Nhan Nhã Tịnh chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Nhan Vũ Trúc, cơ hội dày vò Nhan Nhã Tịnh tốt như vậy, sao Nhan Vũ Trúc có thể bỏ qua!

“Nhã Tịnh, lẽ nào không còn cách nào khác sao? Chúng ta có thể nghĩ cách khác mà!”

“Thu Quỳnh, mình thực sự hết cách rồi, mình không tìm được Minh Tự, mình sợ Nhan Thành Lâm sẽ thực sự mất hết lương tâm rút bình oxi của Minh Tự ra. Nếu Minh Tự không còn, cho dù mình có lấy cái chết tạ tội thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp mẹ mình nữa!” Nhan Nhã Tịnh nghẹn ngào, cô cố gắng ngẩng mặt lên, ngăn không cho giọt nước mắt rơi xuống.

Nhan Nhã Tịnh mím môi, để giọng của bản thân nghe nhẹ nhàng hơn một chút: “Thu Quỳnh, cậu đừng nghĩ nhiều, có khi, chuyện sẽ không tệ như hai đứa mình nghĩ đâu! Có lẽ mình ở nhà họ Nhan mấy ngày là sẽ bình an trở lại thôi! Chúng ta đều phải nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.”

Tô Thu Quỳnh không hề tin lời Nhan Nhã Tịnh, nhưng cô cũng không muốn Nhan Nhã Tịnh buồn hơn, chỉ có thể nói lại một lần: “Nhã Tịnh, cậu đừng tới nhà họ Nhan, bọn người Nhan Thành Lâm thực sự sẽ hại chết cậu đấy!”

“Thu Quỳnh, đừng khuyên mình nữa, An Bảo và An Mỹ phải làm phiền cậu rồi.”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thực sự là một người mẹ không có trách nhiệm, hai đứa nhỏ luôn muốn có một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ khó khăn lắm mới có được một người ba, vậy mà giờ chúng nó lại mất đi người mẹ.

An Bảo, An Mỹ, mẹ thực sự rất yêu hai con, nhưng mẹ cũng rất yêu Minh Tự, để Minh Tự sống tiếp là trách nhiệm mẹ không thể chối từ. Mẹ nghĩ, rồi sẽ có một ngày, hai con hiểu được cho mẹ thôi.

Nhan Nhã Tịnh không dám tới phòng của hai đứa để tạm biệt chúng. Cô biết, lúc này Tô Thu Quỳnh đã sắp sửa tới đây rồi, sau khi cô cúp máy bèn mau chóng đi ra khỏi căn hộ.

Lúc Nhan Nhã Tịnh tới nhà họ Nhan, Nhan Thành Lâm và Thanh Thiên Bội đã chờ sẵn ở phòng khách.

Trên mặt Nhan Thành Lâm vẫn nở nụ cười giả nhân giả nghĩa ấy.

Ông ta vừa thấy Nhan Nhã Tịnh đã đẩy tờ hợp đồng tới trước mặt cô: “Nhã Tịnh, ký một chữ lên đây đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.