Nhan Nhã Tịnh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải tình huống khó giải thích như vậy, cô hơi bối rối, sau khi phản ứng kịp thì vội vàng nói với người đàn ông tên Điền Long: "Này ông, có phải ông có hiểu lầm gì không? Nghề của tôi là trị bệnh cứu người, sao có thể hạ độc người khác chứ?"
Nhan Nhã Tịnh kế thừa y thuật của tài năng y học trong nước là Tần Kì. Mặc dù khả năng chữa bệnh của cô không thể so với chuyên gia bác sĩ Đông y khác nhưng thầy giỏi sinh trò giỏi, cộng thêm cô thông minh, học lực giỏi, y thuật cũng xem như không tệ.
Những đơn thuốc mà cô kê đều được cân nhắc kĩ lưỡng, không thể nào hạ độc chết người.
"Cô còn mặt mũi để nói xạo! Chính cô hại chết ba tôi! Ba tôi vốn đang khỏe, về nhà sau khi uống thuốc cô kê xong thì bắt đầu đau bụng, kế đó ho ra máu, chúng tôi còn chưa kịp đưa tới bệnh viện thì ông ấy đã tắt thở rồi!"
Điền Long tức giận đùng đùng nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm: "Cô giết chết ba tôi! Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời!"
Trương Huệ, vợ của Điền Long cũng thở hổn hển vọt tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh: "Đúng vậy, giết người thì đền mạng, ba chồng tôi bị cô hại chết! Cô nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý!"
Trương Huệ lớn giọng hét trong đại sảnh: "Mọi người ơi mau tới đây mà xem! Cô ta kê đơn thuốc lung tung hại chết người còn không chịu nhận lỗi, người như vậy nên bị tống vào đồn cảnh sát chờ bị ngồi tù mục xương!"
Xung quanh càng ngày càng có nhiều người vây xem, lúc này Nhan Nhã Tịnh cũng nhìn thấy thi thể được đặt trong đại sảnh bệnh viện.
Ông cụ Điền.
Hôm qua, cô quả thật đã kê thuốc cho ông ấy.
Ông cụ Điền mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không có cách nào phẫu thuật được. Ông ấy nghe bạn bè giới thiệu nói dùng thuốc Đông y có tác dụng với bệnh của mình, bèn tìm đến bệnh viện Đông y.
Trên thực tế, bất kể là Đông y hay Tây y đều không thể chữa khỏi triệt để cho bệnh ung thư giai đoạn cuối, nhưng điều trị bằng Đông y thực sự có thể kéo dài tuổi thọ.
Trước đây Nhan Nhã Tịnh và thầy của cô từng chữa cho một bệnh nhân mắc bệnh ung thư. Lúc ấy, bệnh viện đã kết luận người đó sống không quá ba tháng, nhưng dưới sự cố gắng của Nhan Nhã Tịnh và thầy cô, người bệnh kia sống được ba năm.
Nhan Nhã Tịnh biết người đang bệnh càng nặng thì càng muốn sống sót, do đó cô chọn khoa ung bướu, mong có thể mang đến nhiều hy vọng sống sót cho những bệnh nhân mắc bệnh nặng.
Tình hình kinh tế của ông cụ Điền không tốt lắm, Nhan Nhã Tịnh đồng cảm với hoàn cảnh của ông ấy nên đã cố gắng kê những loại thuốc Đông y có tác dụng tốt, giá cả phải chăng, hy vọng có thể giảm bớt gánh nặng kinh tế cho ông ấy.
Hầu hết những loại thuốc Nhan Nhã Tịnh kê cho ông ấy đều là thuốc nhẹ, không thể xảy ra tình trạng trúng độc.
Sau khi ổn định tâm trạng, Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nói với Điền Long: "Đơn thuốc tôi kê không có vấn đề, sau khi về nhà có phải ông cụ Điền đã ăn thứ gì không thích hợp không?"
"Ăn thứ gì không thích hợp?" Trương Huệ trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm: "Sau khi ba chồng tôi về nhà, ngoài ăn cơm thì chỉ uống thuốc Đông y, nếu không phải cô bỏ độc hại chết ông ấy thì còn ai chứ? Chẳng lẽ là tôi bỏ độc trong thức ăn sao?"
"Cô làm bác sĩ kiểu gì vậy, tùy tiện kê thuốc không coi tính mạng bệnh nhân ra gì! Cô hại chết ba chồng tôi, phải cho chúng tôi một lời giải thích! Lãnh đạo bệnh viện đâu? Mau gọi lãnh đạo của các người ra đây! Hôm nay chúng tôi cần một lời giải thích!"
"Đúng, ba tôi không thể chết vô ích! Nếu hôm nay các người không cho chúng tôi một lời giải thích, tôi sẽ để thi thể ở lại bệnh viện các người luôn!"
Điền Long giống như lưu manh, trực tiếp ngồi xuống đất, thấy người chung quanh vây xem ngày càng nhiều thì ông ta vội vàng dùng sức lau nước mắt: "Ba ơi, ba chết thảm quá! Hại chết người rồi mà còn không nhận, có biết xấu hổ không, có còn nhân tính không!”
“Ba ơi, con thật bất hiếu, không thể cứu được ba! Ba bị tên bác sĩ vô nhân tính hại thảm như vậy mà con lại không cứu được! Ba ơi, con xin ba, ba tỉnh lại được không! Ba ơi, con không thể sống thiếu ba!”
Một tên đàn ông trung niên như Điền Long lại khóc nước mắt nước mũi, khiến người khác cảm thương thay, lại thêm xã hội này vốn dĩ đã có nhiều người có thành kiến với bác sĩ.
Cảm thấy bọn họ vì muốn kiếm nhiều tiền, trích phần trăm mà thích kê đơn lung tung cho bệnh nhân, không có y đức nên gần như đám đông vây xem đều đứng về phía Điền Long.
Chủ nhiệm Bùi Bảo Bình của khoa Nhan Nhã Tịnh vội vàng chạy tới, sau khi biết mối quan hệ giữa cô và Hách Trung Văn thì ông ta kiên định đứng về phía cô. Ông ta tiến lên, thành khẩn nói với Điền Long: “Chắc chắn trong đây có hiểu lầm gì đó! Tôi tin tay nghề cũng như nhân phẩm của bác sĩ Nhan, cô ấy không thể nào kê đơn lung tung cho người ta!”
“Ông tin cái rắm!” Đôi mắt Điền Long trừng to nhìn Bùi Bảo Bình: “Ông tin cô ta thì có thể làm ba tôi sống lại không? Ông tin cô ta thì ba tôi khỏi bị độc chết không? Mấy tay bác sĩ các người hoàn toàn xem mạng người như cỏ rác!”
“Tôi thấy bệnh viện mấy người đều là cá mè một lứa! Hại chết người khác còn không chịu trách nhiệm, mấy người là bác sĩ, là bệnh viện gì chứ!” Trương Huệ chống nạnh, tức giận quát.
“Đúng vậy, làm chết người còn chối bỏ trách nhiệm, sau này tôi cũng không dám đến đây khám bệnh đâu!”
“Còn cô bác sĩ này nữa, tuổi còn trẻ mà sao tâm địa lại ác độc thế hả! Bác sĩ muốn trích phần trăm, chúng tôi hiểu chứ, nhưng cũng không thể kê đơn bậy bạ!”
“Ừ ừ, chẳng có chút y đức nào! Loại này căn không xứng làm bác sĩ!”
...
Nghe người xung quanh đều đứng về phía mình, Trương Huệ như được tiếp thêm sức mạnh, bà ta vờ như lau nước mắt: “Ba chồng tôi thật đáng thương, ông ấy vất vả hơn nửa đời người vì gia đình, chúng tôi còn chưa kịp để ông ấy hưởng phúc thì ba đã bị người ta hại hết! Hu hu...”
“Thuốc tôi lấy cho ông ấy không có vấn đề!” Sắc mặt Nhan Nhã Tịnh cũng dần trở nên khó coi: “Không tin thì mấy người có thể xem lại toa thuốc tôi kê lúc ấy!”
Nhan Nhã Tịnh chắc chắn ông cụ Điền không bị thuốc cô độc chết, e rằng đám người này cố tình đến kiếm chuyện.
Coi như bọn họ kiếm chuyện thì dư luận của xã hội sẽ luôn có khuynh hướng nghiêng về quần thể yếu thế hơn. Bệnh tật, gia đình người bệnh luôn luôn đứng ở điểm cao đạo đức, nếu tất cả mọi người nhận định chính thuốc của cô hại chết ông cụ Điền thì sợ rằng sự nghiệp của cô tiêu tùng!
Chẳng ai cứu được cô!
Hôm nay, cô bắt buộc phải nghĩ được biện pháp chứng minh mình trong sạch!
Mà bây giờ, biện pháp cô nghĩ tới chính là tìm toa thuốc cô kê cho ông cụ Điền vào hôm qua!
Bùi Bảo Bình cũng nghĩ như Nhan Nhã Tịnh, ông ta để Vu Tiếu, đồng nghiệp cùng khoa Nhan Nhã Tịnh, đi tìm toa thuốc ấy.
Mười mấy phút trôi qua, Vu Tiếu vội vàng trở về, cô ấy không trả lời ngay, gương mặt mang theo chút bất đắc dĩ và sốt ruột.
“Tiểu Vu tìm được toa thuốc chưa? Chỉ cần tìm được nó, chúng ta xác định thuốc không có vấn đề thì có thể chứng minh trong sạch của bác sĩ Nhan rồi!”
Vu Tiếu khẽ cắn môi: “Chủ nhiệm, trên bàn bác sĩ Nhan không có toa thuốc nào! Hơn nữa, hình như máy móc của bệnh viện chúng ta đã bị hack, hoàn toàn không có tìm được toa thuốc cô ấy kê!”
Nhan Nhã Tịnh cắn môi, mặt trắng toát.
Máy móc của bệnh viện bị hack, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, đây là có người muốn hại cô rồi!
Chứng cứ quan trọng nhất lại không thấy, cô nên chứng minh trong sạch bằng cách nào đây!