Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 17: Chương 17: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt




“Bé con đáng yêu, em quyến rũ quá. Nào, để tôi yêu em cho tốt nhé.”

Nói xong, sếp Bùi liền đi về phía Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức lực toàn thân xoay người lại khiến cho sếp Bùi vồ hụt.

Sếp Bùi cũng không tức giận. Ông ta giữ vai cô khiến cô không thể động đậy.

Tất nhiên, Nhan Nhã Tịnh không muốn để ông ta thành công, cô liều mạng giãy dụa. Khi ở nước ngoài cô đã học được một số kỹ năng tự vệ, quá đủ để đối phó với một người đàn ông bình thường. Nhưng bây giờ cô đã bị tiêm một thứ thuốc gì đó thậm chí còn rất khó cử động cơ thể. Cho nên, với sức lực của cô bây giờ, căn bản cũng không phải là đối thủ của sếp Bùi.

“Biến đi! Cút ngay cho tôi!”

Nhan Nhã Tịnh đấm đá sếp Bùi, chút ít sức lực đó của cô đánh lên người ông ta như đang gãi ngứa.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt sếp Bùi, Nhan Nhã Tịnh hoảng sợ tột cùng. Chẳng lẽ đêm nay cô thật sự bị người đàn ông ghê tởm này chiếm đoạt sao?

Không! Cô tuyệt đối sẽ không để mình bị hủy hoại thế này!

Cô thầm cắn răng, tập trung toàn bộ sức lực vào chân mình.

Cô cong đầu gối lên, không hề khách khí thúc vào phần dưới của đối phương.

“A a a!”

Sếp Bùi kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Ông ta đau đớn đến độ toàn thân run lên, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng nói.

Ông ta bước tới tát vào mặt Nhan Nhã Tịnh một cái thật mạnh: “Con điếm thối này, mày dám đá tao à! Để xem tao chơi chết mày thế nào!”

Cái tát của ông ta quá hung ác, môi Nhan Nhã Tịnh rịn ra máu. Cô không quan tâm đến sự đau đớn trên mặt, nhìn thấy một cái ly thủy tinh trên bàn đầu giường bên cạnh, cô liền cầm lấy đập vào đầu sếp Bùi.

Máu đỏ tươi chảy xuống trán ông ta, nhuộm đỏ cả hai mắt ông ta.

Ông ta lập tức thô bạo túm tóc Nhan Nhã Tịnh, hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Con điếm thối, ba mày và chị gái mày đã bán mày cho tao rồi, mày còn dám không nghe lời ông mày à? Được, rượu mời không uống thích uống rượu phạt à, thế thì cũng đừng trách ông mày không nể mặt!”

Nói rồi, sếp Bùi giang tay nện mạnh đầu Nhan Nhã Tịnh vào tường.

Nhan Nhã Tịnh vốn đã choáng váng, sau khi bị sếp Bùi đập đầu thì lại càng mơ màng hỗn loạn hơn.

Cô biết đêm nay sếp Bùi sẽ không tha cho mình. Rất có khả năng là cô còn không thể còn sống sót rời khỏi gian phòng này, nhưng cho dù cô chết thì cũng sẽ không để tên đàn ông này sống khá khẩm!

Còn cả Nhan Thành Lâm và Nhan Vũ Trúc nữa...

Bọn họ đã quyết tâm muốn đẩy cô vào chỗ chết, cô cảm tạ bọn họ, cảm tạ bọn họ đã cắt đứt hoàn toàn chút quan hệ máu mủ cuối cùng giữa cô và họ!

Nhan Thành Lâm, Nhan Vũ Trúc, tốt nhất là các người nên cầu nguyện Nhan Nhã Tịnh tôi sẽ chết ở đây đi. Nếu không, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì các người hại tôi một, tôi nhất định sẽ đòi lại nghìn lần vạn lần!

Cơ thể của Nhan Nhã Tịnh bị sếp Bùi quẳng xuống đất. Cô có thể cảm giác rõ ràng là có mảnh kiếng bể đâm vào trên lưng mình, máu me đầm đìa.

Cô đau đớn hít vào một hơi, muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng dù đã dùng sức nắm thật mạnh mép giường thì cũng không thể đứng dậy được.

“Con điếm thối, ông chơi chết mày! Chơi chết mày!”

Sếp Bùi chửi thề một tiếng, tát liên tục vào mặt Nhan Nhã Tịnh.

Cơ thể Nhan Nhã Tịnh vô cùng đau đớn nhưng cô vẫn quật cường hất cằm lên.

Cô sẽ không thừa nhận thất bại trước những người cố gắng đẩy cô vào vũng lầy ngàn đời không thể quay đầu lại này!

Cô âm thầm chộp lấy một mảnh thủy tinh, khi cái tát của sếp Bùi lại giáng tới, Nhan Nhã Tịnh gần như đã dùng hết toàn bộ sức bình sinh để đâm mảnh vỡ vào mặt đối phương.

“A a a! Mặt tôi!”

sếp Bùi đau đớn, mặt mày méo xệch biến dạng. Ông ta túm lấy Nhan Nhã Tịnh trên mặt đất đè xuống giường. Nhan Nhã Tịnh tưởng ông ta lại định đánh mình nhưng không ngờ ông ta lại đột ngột quay người lại đi tới đến một góc phòng.

Nhan Nhã Tịnh nắm lấy thành giường, khó khăn bước về phía trước. Cô nghĩ phải rời khỏi cái động quỷ này, chỉ cần cô đi ra ngoài là có thể được cứu. Thế nhưng, cô còn chưa kịp tới cửa thì đã bị sếp Bùi túm trở lại.

Cô biết càng những lúc như thế này thì càng không thể lộ ra vẻ rụt rè của mình, cô ngẩng đầu lạnh lùng nói gằn từng chữ: “Tốt nhất là ông nên để tôi rời khỏi đây! Nếu đêm nay tôi có chuyện gì không hay xảy ra thì ông cứ chờ mà ngồi tù bóc lịch!”

Cứ như thể Nhan Nhã Tịnh đã nói điều gì đó vô cùng nực cười, sếp Bùi không nhịn được mà cười phá lên: “Ha! Vào tù á hả? Trên tay tao có nhiều mạng người lắm, không phải tao vẫn còn khỏe mạnh đứng ở đây chơi chết mày à?”

sếp Bùi lau máu trên mặt, nhe răng cười gằn, ép Nhan Nhã Tịnh vào tường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.