Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 117: Chương 117: Sự cưng chiều vô địch thiên hạ của anh




Ở một nơi như đoàn làm phim, quy tắc ngầm gì đấy thật sự rất bình thường.

Những người bị quy tắc ngầm hại không chỉ có diễn viên nữ trong đoàn làm phim mà ngay cả những nhân viên công tác nữ xinh đẹp trong đoàn phim có đôi lúc cũng không thể nào may mắn tránh khỏi.

Nhan Nhã Tịnh rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn nữ chính Nhan Vũ Trúc trong đoàn. Lần đầu tiên Phó Thạnh nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, ông ta cũng ấp ủ suy nghĩ đen tối, cũng cố tìm cơ hội để Nhan Nhã Tịnh chủ động hiến thân.

Nhưng bây giờ, sau khi biết Nhan Nhã Tịnh là vợ chính thức của Hách Trung Văn, chút mầm mống trong lòng ông ta đều phải bóp chết không chừa lại chút gì.

Sợ sẽ bị Hách Trung Văn hiểu lầm, Phó Thạnh vội nói: “Cậu Hách, cậu đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn! Tôi với bác sĩ Nhan thật sự chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần thôi! Tôi rất tôn trọng bác sĩ Nhan!”

“Tôn trọng?” Dương Mai cười mỉa: “Nhan Nhã Tịnh, đừng tưởng là tao không biết những chuyện tốt mày đã làm. Chỉ sợ là số đàn ông mà mày từng quyến rũ, hai bàn tay cũng không đếm hết được đâu!”

“Dương Mai, giội nước bẩn lên người khác khiến cô vui như vậy à?”

Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng liếc nhìn Dương Mai: “Sợ là phải làm cô thất vọng rồi. Những chuyện xấu xa mà cô nói, tôi thật sự chưa từng làm!”

“Người dơ bẩn sao có thể thừa nhận mình bẩn được? Nhan Nhã Tịnh, đừng có lúc nào cũng bày ra dáng vẻ thanh cao. Mày là hạng người gì, chính bản thân mày hiểu rõ hơn ai hết!” Dương Mai vươn cổ hét vào mặt Nhan Nhã Tịnh.

“Đúng, tôi biết rõ mình là người như thế nào hơn ai hết. Cho nên Dương Mai ạ, làm thế nào cô bịa ra được một câu chuyện mà chính tôi cũng không biết vậy?” Nhan Nhã Tịnh khựng lại một thoáng, sau đó nói tiếp: “Dương Mai, trí tưởng tượng của cô phong phú như thế, không làm biên kịch quả là lãng phí nhân tài đấy!”

Biên kịch vàng Hỉ Bảo ở bên cạnh hóng hớt chuyện cũng kịp thời góp vui: “Dương Mai, hay là tôi nhường vị trí biên kịch của bộ phim này cho cô nhé?”

Nghe Hỉ Bảo nói, những người vây xem không khỏi cười ầm lên.

Dương Mai tức giận đến nỗi mặt mũi sung huyết thành màu gan lợn, cô ta căm hận nhìn Nhan Nhã Tịnh đăm đăm: “Nhan Nhã Tịnh, mày…”

Dương Mai muốn cay nghiệt mắng Nhan Nhã Tịnh một trận, tốt nhất là mắng đến nỗi Nhan Nhã Tịnh không thể ngẩng đầu lên được. Nhưng bây giờ cô ta hơi bí từ, thật sự không biết phải mắng Nhan Nhã Tịnh như thế nào.

Dương Mai muốn tìm Nhan Vũ Trúc thương lượng đối sách, nhưng cô ta vừa duỗi chân ra đã bị Phó Thạnh kéo trở lại.

Phó Thạnh nịnh bợ nhìn Hách Trung Văn: “Dương Mai, cô còn chưa xin lỗi bác sĩ Nhan đâu!”

“Tôi không sai, tại sao tôi phải xin lỗi?”

“Không nhận sai cũng được.” Hách Trung Văn cúi đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay của Dương Mai: “Cô dùng cái tay này đánh chị đại à?”

Đối diện với vẻ lạnh lẽo trong mắt Hách Trung Văn, lồng ngực Dương Mai phập phồng bất an: “Anh Hách, anh… anh muốn làm gì?” Nói rồi, cô ta không nhịn được rụt tay về sau.

“Tôi cũng không muốn làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, tôi chỉ muốn chặt tay cô thôi!”

Hách Trung Văn khựng lại một nhịp, sau đó nói tiếp: “Ai bắt nạt chị đại, tôi đều sẽ đòi lại gấp trăm gấp nghìn lần. Tôi cho cô hai lựa chọn, chặt cái tay mà cô đã đánh chị đại, hoặc là cô tát mình một trăm cái, coi như nhận lỗi với chị đại!”

“Cái gì? Anh bảo em tự tát mình một trăm cái?” Dương Mai không kiềm chế được kinh ngạc thốt lên, cô ta ra sức lắc đầu: “Không, anh không thể đối xử với em như vậy được!”

“Ừ, tôi nói rồi, không đánh cũng được.” Hách Trung Văn thoải mái cười một tiếng, sự tàn nhẫn trong mắt anh ta khiến Dương Mai bất giác rùng mình: “Chẳng qua là, cô không gánh nổi hậu quả đâu!”

Cơ thể Dương Mai lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Lúc nãy cô ta chỉ mải xả hết cơn giận trong lòng mình, cũng quên suy nghĩ kỹ xem nếu đắc tội với nhà họ Hách thì sẽ có kết cục như thế nào.

Một năm trước, có một ngôi sao nữ tuyến một đang hot muốn quyến rũ ba của Hách Trung Văn, chọc giận Lưu Diễm Mai. Từ đó về sau, cô ta không còn thấy sao nữ kia trong giới nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian. Ngay cả chó săn cao cấp nhất cũng không đào được bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô ta.

Bốc hơi khỏi thế gian…

Người Dương Mai run lên. Cô ta có một dự cảm, nếu cô ta dám chọc Hách Trung Văn nổi cáu, vậy thì đó cũng sẽ là kết cục của cô ta.

Dương Mai cúi đầu xuống, cô ta im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô ta nâng tay lên, một bàn tay lập tức tát mạnh vào mặt mình: “Bác sĩ Nhan, tôi sai rồi, tôi xin lỗi cô.”

Nhan Nhã Tịnh hờ hững liếc nhìn Dương Mai: “Biết sai rồi thì tiếp tục đánh đi!”

Nhan Nhã Tịnh ghét nhất là kiểu thánh mẫu sen trắng gì đấy. Có một số người, đáng đánh thì phải đánh, bạn rộng lượng với cô ta, cô ta cũng sẽ không biết ơn bạn mà chỉ xem bạn là loại dễ bắt nạt, ngày càng tồi tệ hơn.

Dù sao thì Dương Mai và Nhan Vũ Trúc cũng là người chung một chiến tuyến. Cô cũng đã gây thù chuốc oán với bọn họ từ lâu rồi, dù cô có làm gì, bọn họ cũng sẽ trăm phương nghìn kế khiến cô không ngóc đầu lên được. Cô cần gì phải nhượng bộ hết lần này đến lần khác?

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói, Dương Mai tức giận đến nỗi khuôn mặt biến dạng. Nhưng ngay trước mặt Hách Trung Văn, cô ta cũng không dám nổi giận, chỉ có thể tát vào mặt mình từng cái một.

Ánh mắt Phó Thạnh nhìn Dương Mai cũng đầy căm ghét. Lần này Dương Mai đã hoàn toàn đắc tội với cậu Hách rồi. Mấy cảnh diễn sau của cô ta có thể cắt thì sẽ cắt bớt đi. Dù sao chăng nữa, kỹ năng diễn xuất của Dương Mai cũng không tốt, cùng lắm thì đến cuối cùng cắt bớt cảnh diễn của cô ta, chỉ để lại mấy đoạn. Ông ta nổi danh là một tay kéo có tiếng trong giới, Dương Mai là vai nữ thứ tư, ông ta có thể biến cô ta thành vai nữ thứ bốn mươi dễ như trở bàn tay!

Hách Trung Văn vừa tới, xe của Lưu Thiên Hàn đã chậm rãi dừng ở bên ngoài.

Nhạc Dũng thấy rõ cảnh tượng Hách Trung Văn dạy dỗ Dương Mai.

Anh ta thử thăm dò Lưu Thiên Hàn: “Đại ca, vừa rồi hình như cậu Hách vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng ta nên làm gì đây?”

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng vội đổi giọng: “Không phải anh hùng, không phải anh hùng. Nếu nói anh hùng thì nhất định phải là đại ca chứ!”

Lưu Thiên Hàn không đáp lời gì, anh im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Cho dù vừa rồi cậu ta rất anh dũng thì Nhan Nhã Tịnh cũng là vợ của tôi.”

Nhạc Dũng âm thầm giơ ngón tay cái với Lưu Thiên Hàn, vẫn là đại ca lợi hại. Cho dù bên cạnh Nhan Nhã Tịnh có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, đại ca mới là người chồng hợp pháp của Nhan Nhã Tịnh. Đây là điều không ai có thể so bì được.

Nhạc Dũng nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại vội vàng nói với Lưu Thiên Hàn: “Đại ca, hoa trong tay cô Nhan hình như là của cậu Giang tặng.”

“Ấu trĩ!” Lông mày Lưu Thiên Hàn khẽ cau lại, mặc dù vô cùng ghét bỏ hành vi tặng hoa này của Giang Kiến Huy, nhưng nghĩ tới có nhiều tên ngấp nghé vợ mình như vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hôm đó đánh Giang Nhị còn nhẹ!”

Nghe giọng nói lạnh lẽo này của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng thầm rơi nước mắt thương cảm cho Giang Kiến Huy.

Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao cậu Giang lại nghĩ quẩn muốn cướp với đại ca thế?

Cái này gọi là gì nhỉ?

Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại đâm đầu vào.

Nhạc Dũng đang chìm đắm trong niềm thương cảm vô vàn với Giang Kiến Huy thì lại nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn: “Chiếc nhẫn bên Hứa Dương thiết kế đến đâu rồi?”

“Chiều nay cậu ta nói đã chuẩn bị mười mấy bản vẽ, chờ đưa cho đại ca chọn.”

Lưu Thiên Hàn không lên tiếng ngay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Bảo cậu ta không cần chuẩn bị nữa.”

“Hả?” Đại ca không có ý định tặng chiếc nhẫn cho Nhan Nhã Tịnh à?

“Tôi sẽ tự thiết kế.”

Đại ca tự thiết kế? Người như đại ca mà lại tự thiết kế nhẫn cho một cô gái ư? Đúng là đại ca yêu Nhan Nhã Tịnh đến tận tâm can thật rồi!

Nhạc Dũng đang định nói gì đó, điện thoại di động của anh ta đột nhiên vang lên: “Trợ lý Nhạc, có một bất ngờ đáng mừng đây! Chỗ của chúng tôi tìm được hẳn một đoạn video từ năm năm trước! Chính là cô gái đã cứu anh Lưu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.