Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 63: Chương 63: Tạt axit lên mặt nhan nhã tịnh




Đám người ở hiện trường đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Điền Long đâm đầu chết, mấy thanh niên trẻ tuổi, khỏe mạnh cùng nhau kéo Điền Long trở lại.

“Anh này, anh đừng nghĩ quẩn! Anh yên tâm, chúng tôi đều đứng về phía anh. Hôm nay, bệnh viện nhất định phải đưa ra một lời giải thích xác đáng!”

“Đúng, chúng tôi đều ủng hộ anh!”

...

Đám đông thiên về ủng hộ khiến Điền Long có thêm sức mạnh trong nháy mắt. Bấy giờ, họ hàng nội ngoại của ông ta trùng hợp nhận được tin tức chạy tới, các bà ngồi quỳ bên chân xác ông cụ Điền, khóc không ngừng, như thể chuyện Nhan Nhã Tịnh làm là tội ác tày trời.

Thông báo trong điện thoại của Vu Tiếu vang lên, nhìn tin tức mới nhất mà mặt cô ấy biến sắc.

Cô ấy cầm điện thoại, lặng lẽ đến bên Nhan Nhã Tịnh: “Bác sĩ Nhan, không xong rồi, hiện giờ bình luận trên mạng rất bất lợi cho cô. Tất cả mọi người đều đang nói cô hại chết người, còn dám chối bỏ nữa.”

Nghe Vu Tiếu nói vậy, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà mở điện thoại ra xem. Thật ra, vừa rồi Vu Tiếu đã nói rất uyển chuyển, rất nhiều truyền thông đưa tin việc này, có thể dùng từ làm người nghe khiếp sợ để hình dung.

Cái gì mà bác sĩ nữ vì muốn trích thêm phần trăm mà kê lung tung đơn thuốc hại chết người, vì kiếm tiền mà bác sĩ không màng đạo đức, bác sĩ lòng dạ hiểm độc xem mạng người như cỏ rác...

Cư dân mạng vạn năng, đào ra được thông tin cụ thể của Nhan Nhã Tịnh, bao gồm cô làm ở bệnh viện từ lúc nào, họ tên là gì.

Thậm chí có cư dân mạng căm phẫn mà đã ngăn ở bên ngoài bệnh viện, nói muốn giội một thùng phân lớn lên đầu Nhan Nhã Tịnh. Ác hơn nữa, họ còn nói muốn tạt axit lên mặt cô.

Bình luận trên mạng rất khó coi, đại đa số cư dân mạng đều gào to đòi Nhan Nhã Tịnh một mạng đền một mạng, người lí trí hơn chút thì nói quy việc làm của cô về tội hình sự.

Làm bác sĩ?

Sau này cô chẳng thể làm được nữa rồi.

Nhan Nhã Tịnh nhìn bình luận mới nhất, có cư dân mạng bốc ra việc cô có hai đứa con, không ít người hô hào bảo bác sĩ ác độc như vậy thì chắc đứa con cũng chẳng tốt lành gì, bảo cô ôm con đi chết đi.

Người khác mắng cô, cô có thể bỏ qua nhưng đám người này lại chẳng biết tốt xấu mà mắng hai đứa trẻ, cô quyết không nhân nhượng.

Đặc biệt là nhiều người bắt đầu điều tra hai đứa bé, nói là muốn tìm nhà trẻ của chúng để chặn đường, bảo bọn chúng nhận lỗi với gia đình người bị hại thay người mẹ lòng dạ hiểm độc.

Mí mắt Nhan Nhã Tịnh giật liên tục, cô không làm sai bất kì chuyện gì, dựa vào đâu mà cô và con của mình lại bị mọi người xem như chuột chạy qua đường chứ!

Không thể nào chịu đựng được nữa, Nhan Nhã Tịnh bỗng đẩy Trương Huệ đang quỳ trước thi thể ông cụ Điền ra, cô ngồi xổm xuống, xốc tấm vải trắng trên người ông ấy ra, quả thật quần áo trước ngực có vết máu, vết máu phía dưới cũng khô từ lâu.

Bệnh nhân trúng bạch thảo khô sẽ nôn ra máu, nghiêm trọng hơn là tiêu ra máu, vết máu trước ngực chắc hẳn là do ông ấy nôn.

Buồn cười thay Điền Long và Trương Huệ, bày dáng vẻ hiếu thuận trước mặt mọi người nhưng lại chẳng hề thay một bộ quần áo sạch sẽ cho ông cụ Điền sau khi ông ấy mất.

“Cô làm cái gì hả! Ai cho cô đụng vào người ba tôi!” Điền Long phát điên bổ nhào lên người Nhan Nhã Tịnh: “Cái con người này sao độc ác đến vậy! Ba tôi đã bị cô hại ra nông nỗi như vậy mà cô còn dám làm phiền ông ấy! Có phải cô muốn để ông ấy chết không nhắm mắt thì mới hả dạ đúng không! Trần đời này sao có tên bác sĩ độc ác như cô thế! Sao cô không đi chết đi!”

“Đúng vậy, loại người này quá xấu xa rồi, còn không để người chết an yên nữa, loại người này ra đường đáng bị đụng xe chết!”

“Đáng chết, thật đáng chết!”

...

Những người đang vây xem đều bị tâm lý đám đông ảnh hưởng, dáng vẻ đó như là hận không thể thay trời hành đạo, thu thập con yêu nghiệt Nhan Nhã Tịnh này luôn vậy.

Thật ra, Nhan Nhã Tịnh còn muốn kiểm tra lồng ngực của ông cụ nữa, nếu lưỡi ông cụ sưng lớn, khoang miệng lở loét thối rữa, cổ họng cũng bị thương do nóng thì cô hoàn toàn có thể khẳng định rằng ông cụ bị Bách Thảo Khô đầu độc chết.

Nhưng mà bây giờ, nhìn vết máu trên người ông Điền, cơ bản cô cũng đã có thể xác định rằng ông ấy chết do Bách Thảo Khô.

“Đúng thế, người hại chết ông Điền quả thật đáng chết!” Nhan Nhã Tịnh từ từ đứng dậy, ánh mắt cô lạnh lùng bình tĩnh, như có thể nhìn xuyên thấu lòng người vậy.

Nghe thấy cô nói thế, đám người đang ồn ào ầm ĩ nháy mắt đã im lặng hơn không ít, tầm mắt cô lạnh lùng lướt qua mặt Điền Long và Trương Huệ: “Giết người phải đền mạng, người giết chết ông Điền đương nhiên cũng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng mà, người giết chết ông Điền không phải là tôi!”

Đối diện với ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh, Điền Long và Trương Huệ không hiểu sao lại hãi hùng khiếp vía, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, lập tức đưa ra quyết định.

Trương Huệ gân cổ rống lên: “Ba chồng tôi uống thuốc của cô nên mới bị độc chết! Người hại chết ông ấy không phải là cô thì còn có thể là ai được? Cô hại chết ba chồng tôi còn không chịu nhận, sao cô lại không biết xấu hổ thế chứ!”

Trương Huệ vừa dứt lời, đám họ hàng thân thích với nhà họ Điền đều bổ nhào hết vào người Nhan Nhã Tịnh, xem dáng vẻ thì hiển nhiên là đang muốn xé xác Nhan Nhã Tịnh ra.

“Cô là con bác sĩ ác lòng ác dạ, vì tiền mà không tiếc mạng người, hôm nay nhất định chúng tôi phải đòi lại công đạo cho ông Điền!”

Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh lóe lên, những người này thật sự quyết tâm muốn khóc lóc om sòm tới cuối, bọn họ mà cùng xông lên, chắc chắn cô phải chịu thiệt không ít.

Nhan Nhã Tịnh lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng cô còn chưa kịp gọi thì điện thoại đã bị Điền Long giật mất.

Bùi Bảo bình và mấy bác sĩ khác muốn đi tới giúp đỡ, nhưng sức chiến đấu của đám bà con thân thích nhà Điền Long quá dữ dội, mặt Bùi Bảo bình cũng đã bị người ta cào nở hoa, bọn họ ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, căn bản không thể giúp được gì cho cô.

“Tôi không hại ai cả, nếu các người thật sự muốn đòi lại công đạo, điều tra ra nguyên nhân ông Điền qua đời thật sự thì nên gọi điện thoại báo cảnh sát! Mọi người không tin bác sĩ chúng tôi đúng không? Vậy mọi người báo cảnh sát, để pháp y khám nghiệm thi thể đi, pháp y sẽ không làm giả, họ sẽ cho tất cả mọi người một công đạo!”

Nhan Nhã Tịnh vừa đẩy bàn tay mập ú của thím mập đang muốn cào mặt cô ra vừa lạnh giọng nói.

“Báo cái gì mà báo! Chính là mày hại người! Mày hại chết anh cả tao, tao không bỏ qua cho mày đâu!” nói xong, thím mập kia lại hô hào mấy người giúp mình, muốn bổ nhào tới chỗ Nhan Nhã Tịnh lần nữa.

Nhan Nhã Tịnh thật sự vô tội, cô cũng tin rằng báo cảnh sát có thể điều tra ra cô vô tội, nhưng vấn đề bây giờ là cô không có cách nào báo cảnh sát được cả.

Các bác sĩ đều đang bị vây công, quần chúng đứng vây xem, đám người nhiệt tình cũng muốn đòi lại công đạo giúp người nhà này, đương nhiên sẽ không ai báo cảnh sát, cô không làm việc gì sai hết nhưng chị có thể chịu cảnh bị họ hàng thân thích nhà họ Điền vây đánh.

Nhan Nhã Tịnh đánh không lại nhiều người như vậy, nếu tiếp tục kéo dài thế này, chỉ sợ cô sẽ bị đám người này đánh chết mất.

Luật pháp không trách quần chúng.

Nhiều người như vậy cùng nhau ra tay, cho dù là hôm nay cô bị đánh chết ở đây thì cũng sẽ không có ai đền mạng cho cô.

Thấy móng tay dài thòng của thím mập sắp cào lên mặt mình, cô vội vàng đẩy bà ta ra, cô vừa mới tránh được công kích của thím mập đó thì đã có một người đàn ông xông vào từ ngoài bệnh viện, anh ta cầm một bình axit sunfuric, hung hăng tạt lên mặt Nhan Nhã Tịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.