Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 41: Chương 41: Tên đàn ông cặn bã




Tô Thái An bực bội nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, sau đấy bỗng cúi đầu hôn lên môi Nhan Nhã Tịnh.

Tối hôm nay Tô Thái An dám động tay động chân với Nhan Nhã Tịnh là vì anh ta đã điều tra rõ ràng, biết cô và Lưu Thiên Hàn không sống chung.

Hai người không sống chung, chắc chắn quan hệ không thân mật như vợ chồng. Anh ta thấy cho dù Nhan Nhã Tịnh có sinh con cho Lưu Thiên Hàn thì cô cũng chỉ là tình nhân của anh mà thôi.

Chuyện này là tin tốt nhất với anh ta.

Anh ta có thể không kiêng dè mà chiếm lấy Nhan Nhã Tịnh, sau đấy lại để cô lấy chút lợi ích từ chỗ Lưu Thiên Hàn giúp anh ta.

Nhớ lại lần chia tay năm năm trước, Nhan Nhã Tịnh giật khăn quàng cổ xuống, trên cổ đầy dấu vết khiến Tô Thái An ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô.

Trên mặt anh ta đầy sự hung ác!

Môi Tô Thái An còn chưa chạm đến Nhan Nhã Tịnh thì cô đã vung tay, tát anh ta thật mạnh.

Tô Thái An không ngờ cô lại dám đánh mình, anh ta bị đánh đến nỗi hồ đồ. Thừa dịp lúc Tô Thái An còn chưa hoàn hồn, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng lách qua người anh ta.

Gương mặt ấy đã từng là dấu ấn khắc ghi trong lòng cô, yêu thương đến tận xương tủy. Nhưng hiện giờ, gương mặt này chỉ khiến cô cảm thấy lạ lẫm và ghê tởm.

Nhan Nhã Tịnh không biết là do thời gian quá tàn nhẫn, làm một người hiền lành biến chất, hay là do từ trước tới giờ cô chưa bao giờ hiểu rõ Tô Thái An. Vốn dĩ dáng vẻ ban đầu của anh ta đã là như thế này rồi.

“Nhan Nhã Tịnh, tốt với cô mà cô không biết trân trọng!”

Tô Thái An nắm cổ tay của Nhan Nhã Tịnh, kéo cô trở về: “Tối hôm nay tốt nhất là ngoan ngoãn theo tôi. Nếu không, tôi sẽ kể hết mọi chuyện tốt năm đó của cô cho Lưu Thiên Hàn nghe! Nhan Nhã Tịnh, hiện giờ cô kiêu ngạo chỉ vì ỷ có Lưu Thiên Hàn chống lưng thôi. Tôi thì muốn xem thử, nếu anh ta biết cô từng qua lại với tôi thì anh ta có còn muốn cô nữa không!”

“Tô Thái An, người không cần mặt mũi chính là anh! Buông tôi ra ngay! Nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!”

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Tô Thái An đúng là càn quấy vô lý, cô không muốn tốn thời gian với anh ta nữa, cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho bảo vệ chung cư.

Tô Thái An từng tập Taekwondo, tay chân mạnh hơn cô, cô mà lấy cứng đối cứng cùng anh ta thì chắc chắn không phải đối thủ, Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể xin giúp đỡ từ bên ngoài!

“Bộp!”

Một tay Tô Thái An hất tung điện thoại Nhan Nhã Tịnh rơi xuống đất, anh ta nghiến chặt răng, trong mắt mang theo sự uy hiếp: “Nhan Nhã Tịnh, tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn đi theo tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”

“Anh nằm mơ đi nhé Tô Thái An!” Nhan Nhã Tịnh giơ túi xách lên đập bất chấp lên người Tô Thái An.

Khoảng thời gian cô và Tô Thái An ở bên nhau, anh ta luôn dịu dàng quan tâm cô, nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn này của anh ta mà lòng cô cảm thấy bỡ ngỡ.

Tô Thái An thích làm chó dại nhưng cô thì không thích bị chó dại cắn!

Sức của Nhan Nhã Tịnh quá chênh lệch so với Tô Thái An, lại thêm bị anh ta giữ chặt cổ tay, làm cô đau đớn, nhất thời chẳng thể hất ra.

Nhan Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu, thoát không nổi thì cô cũng không cần uổng phí sức lực, cô định chờ cơ hội thích hợp sẽ cho Tô Thái An một kích.

Trông thấy Nhan Nhã Tịnh đường hoàng đứng im, không giãy giụa nữa, cuối cùng sắc mặt Tô Thái An cũng sáng sủa hơn.

Mắt anh ta nheo lại, nhìn chằm chằm mặt cô với ánh mắt đê tiện: “Gương mặt này đúng là xinh đẹp thật, quả thật là thứ khiến cho đàn ông thần hồn điên đảo! Nhan Nhã Tịn, cô nói xem, rõ ràng bản thân cô bẩn thỉu như thế mà lại giả vờ ngây thơ trước mặt tôi, đóng kịch nhiều năm như thế, chẳng lẽ cô không mệt à?”

Tô Thái An ghì chặt cằm Nhan Nhã Tịnh, bắt cô nhìn thẳng vào mình, ánh mắt anh ta dần trở nên u ám: “Nhan Nhã Tịnh, cô phản bội tôi, xoay tôi như chong chóng, có phải cô cảm thấy có cảm giác thành công lắm không? Nói!”

“Đúng, rất có cảm giác thành công. Thành tựu lớn nhất đời tôi chính là chia tay với anh! Nếu không, chẳng lẽ tôi phải chịu cảnh bị anh làm cho mắc ói suốt nhiều năm chắc!”

Trong mắt Nhan Nhã Tịnh đầy vẻ mỉa mai, đâm thẳng vào tầm nhìn khiến Tô Thái An không khỏi nheo mắt lại. Anh ta hận vô cùng, người phụ nữ đẹp như vậy, từ nhỏ đã chạy theo bên cạnh anh ta, nhưng lại bị kẻ khác thưởng thức trước.

Anh ta phải đòi lại gấp bội!

Cảm giác bị người khác sỉ nhục làm Tô Thái An sụp đổ, gần như nổi điên lên, tay siết chặt lại như muốn bóp nát cằm Nhan Nhã Tịnh.

Tô Thái An đưa mặt vào gần khiến Nhan Nhã Tịnh ghê tởm, cô siết chặt nắm đấm, dồn đủ lực, cong chân lên, đầu gối húc lên người anh ta.

Tô Thái An đau đến nỗi trán ứa mồ hôi lạnh.

Trong ký ức của anh ta, Nhan Nhã Tịnh luôn luôn dịu dàng vâng lời, anh ta nào dám nghĩ đến việc cô lại ra tay tàn độc với mình như thế.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Tô Thái An nghiến răng nghiến lợi, dục vọng chinh phục của đàn ông lại càng bị thiêu cháy hừng hực hơn nữa.

Thật ra trong lòng đàn ông đều có một góc ti tiện, không có được thì luôn là thứ tốt nhất, mà quá ngoan ngoãn thì sẽ khiến bọn họ thấy nhạt nhẽo, nóng bỏng ương ngạnh sẽ khiến bọn họ tăng thêm hứng thú.

Đối với Tô Thái An, Nhan Nhã Tịnh là thứ bắt buộc phải có được!

“Tô Thái An, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không tôi gặp lần nào là đánh lần ấy!”

Nói dứt lời, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng chạy xuống lầu.

Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng Tô Thái An bị hành cho như thế thì sẽ không còn dám vọng tưởng gì đến mình nữa, nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của anh ta rồi, cô vừa đi tới cửa khu chung cư thì anh ta đã đuổi kịp.

Anh ta kéo tay Nhan Nhã Tịnh đi về phía góc tối, giọng điệu đầy căm phẫn: “Nhan Nhã Tịnh, học được bản lĩnh giỏi đấy! Được thôi, cô đã ương bướng như thế thì tối nay tôi sẽ nhổ từng cọng gai trên người cô!”

Tô Thái An kéo Nhan Nhã Tịnh chạy đến góc hẻo lánh u ám mới dừng lại, anh ta khóa chặt cô lên vách tường, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo.

“Nhan Nhã Tịnh, tôi muốn xem thử đêm nay cô còn có thể trốn được đi đâu!”

Liếc nhìn bộ đồ rẻ tiền trên người cô, trong mắt Tô Thái An mang theo vẻ bố thí trịch thượng: “Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn tiếc tiền cho cô tiêu đúng không? Ngoan ngoãn làm tình nhân của tôi đi, làm việc cho tôi, tôi hứa sẽ không để cô phải lo cơm áo gạo tiền!”

Tô Thái An vừa hướng mặt ra phía trước thì bỗng cảm thấy mặt mình tê rần, cơ thể anh ta ngã sõng soài ra đất.

Anh ta ngẩng phắt mặt lên, phát hiện Lưu Thiên Hàn đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, quanh người toát ra hơi thở lạnh lẽo như tới từ địa ngục, làm người ta run như cầy sấy.

Tô Thái An bất giác run theo nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, vẻ mặt đầy chân thành nói với Lưu Thiên Hàn: “Thành thật xin lỗi Sếp Lưu, tôi vô ý chạm phải người phụ nữ của anh. Là cô ta chủ động quyến rũ tôi, tôi không cầm lòng được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.