Bây giờ, mọi sự chú ý của Tô Thu Quỳnh đều dồn hết lên người Lâm Tiêu rồi, nên dĩ nhiên không để ý thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Lâm Tiêu quay mặt sang, nhìn màn hình hiển thị rồi quả quyết tắt máy.
Bây giờ anh và Tô Thu Quỳnh đang ngọt ngào tình tứ, sao có thể để Chiến Mục Hàng quấy rối được?
“Thu Quỳnh, anh cảm thấy mình như đang mơ vậy.”
Tuy Lâm Tiêu đang ôm Tô Thu Quỳnh trong lòng, nhưng vẫn có cảm giác không chân thực.
Tô Thu Quỳnh đã từng là giấc mộng tươi đẹp nhất của anh. Thuở thiếu niên, nửa đêm tỉnh giấc, toàn bộ những ưu sầu cùng nhớ nhung đều là cô.
Anh bị cô ngó lơ, tưởng rằng buông thả giữa rừng hoa thì sẽ có thể quên được cô. Nhưng khi gặp lại cô, anh mới nhận ra tình yêu mình dành cho Tô Thu Quỳnh đã ăn sâu vào tận xương tủy, không thể dập tắt được.
Anh cũng từng nghĩ thứ anh yêu là một Tô Thu Quỳnh trong sáng và xinh đẹp, thứ anh yêu là một giấc mơ hoa lệ.
Sau này anh mới nhận ra mình yêu chính con người cô.
Dù là Tô Thu Quỳnh tỏa sáng rực rỡ bao người tung hô hay là một Tô Thu Quỳnh chật vật khốn đốn thì tình yêu anh dành cho cô, cả đời không hối tiếc.
“Lâm Tiêu, anh không nằm mơ đâu, em đồng ý gả cho anh. Sau này chúng ta sẽ không bao giờ chia cắt nữa.”
Tô Thu Quỳnh sẽ không chủ động lấy lòng đàn ông, nhưng lúc này cô lại chủ động ôm Lâm Tiêu, khẽ đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.
Cô biết mình vẫn chưa yêu Lâm Tiêu hết mình, nhưng cô sẽ cố gắng, nỗ lực để bản thân ngày càng yêu anh hơn.
Đối với Lâm Tiêu, cơ thể của Tô Thu Quỳnh vốn là chất độc mà anh không cách nào kháng cự. Cô chủ động như vậy, lòng kiên trì tích cóp mấy đời của anh cũng phải sụp đổ.
Cả người run rẩy.
Đó là cảm xúc rung động, vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.
Điện thoại của Tô Thu Quỳnh vẫn đang không ngừng reo lên.
Lâm Tiêu không cần nhìn cũng biết là Chiến Mục Hàng gọi đến.
Bây giờ anh hoàn toàn không có tâm tư để nghe máy, đưa tay trượt tắt điện thoại của Tô Thu Quỳnh.
Anh tưởng rằng mình đã ngắt thẳng máy của Chiến Mục Hàng, ai ngờ vừa rồi anh lại bất cẩn nhấn nút nhận.
Nhưng cả anh và Tô Thu Quỳnh đều không để ý tới.
Tô Thu Quỳnh không phải cô gái chưa trải sự đời, dĩ nhiên cô biết tiếp theo Lâm Tiêu sẽ làm gì với mình.
Nếu cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh thì đã biết họ chắc chắn phải phá vỡ ranh giới kia. Hay nói cách khác, nếu cô chọn Lâm Tiêu thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý trở thành người phụ nữ của anh rồi.
Tô Thu Quỳnh không phải người lươn khươn lật lọng, chỉ là bây giờ cô lo vết thương trên lưng anh sẽ không chịu nổi.
“Lâm Tiêu, vết thương của anh…”
“Thu Quỳnh, vết thương của anh đã khỏi rồi.” Lâm Tiêu không đợi Tô Thu Quỳnh nói hết câu thì đã lên tiếng.
Tô Thu Quỳnh bỗng không biết nên nói gì trước câu nói này của Lâm Tiêu.
Cũng vì trên người anh bị thương nên hai người họ mãi vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Bây giờ anh nói vết thương trên người đã khỏi, có vẻ chút chuyện mờ ám nào đó bắt buộc phải làm rồi.
Giọng Lâm Tiêu ngày càng trầm khàn, bởi cố gắng kiềm chế nên đầu ngón tay anh không kìm được mà run lên.
“Thu Quỳnh…”
Tô Thu Quỳnh bất giác cắn môi dưới, có vài lời đúng là rất khó nói. Nhưng giây phút này, cô muốn nói với Lâm Tiêu.
Da mặt Tô Thu Quỳnh vốn mỏng, câu nói đó quá xấu hổ, cô vùi mặt vào trước ngực anh rồi mới tìm được giọng mình.
“Lâm Tiêu, em bằng lòng…”
Ầm…
Não Lâm Tiêu bỗng dưng rỗng tuếch, mọi lý trí trên người anh lập tức biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại niềm vui vô bờ.
Cuộc gọi Chiến Mục Hàng gọi đến vẫn chưa tắt máy, anh ta đang định gọi tên của Tô Thu Quỳnh thì chợt nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia.
Anh ta nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói ‘Lâm Tiêu, em bằng lòng…’
Cô bằng lòng cái gì, không cần nói cũng biết.
Đôi mắt Chiến Mục Hàng đỏ ngầu như muốn nứt ra, anh ta không có can đảm để nghe tiếp nữa. Điện thoại trong tay cùng chiếc bánh kem đang xách ở tay kia bất chợt rơi xuống.
Nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống, Chiến Mục Hàng hốt hoảng cúi đầu, chộp lấy điện thoại dưới đất rồi hung hăng ấn nút tắt máy như phát điên.
Tô Thu Quỳnh… sao Tô Thu Quỳnh lại nói bằng lòng được chứ!
Sao cô có thể làm chuyện đó với Lâm Tiêu? Cô là vợ anh ta cơ mà!
Anh ta bất cẩn đánh mất vợ mình rồi.
Chiến Mục Hàng phát hiện bánh kem trong tay cũng rơi xuống đất, vậy là lại bắt đầu luống cuống thu dọn bánh kem dưới đất.
Chính tay anh ta làm chiếc bánh kem này.
Sao cậu Chiến kiêu ngạo lạnh lùng lại biết làm bánh kem được!.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) |||||
Anh ta chỉ xào rau thôi mà cũng đã suýt làm nổ bếp, vì muốn học làm bánh kem nên còn không cẩn thận bị dao rạch vô số vết sẹo trên tay.
Cuối cùng, tới ngày sinh nhật của Tô Thu Quỳnh, anh ta đã thành công làm ra một chiếc bánh kem. Chiến Mục Hàng đem tặng bánh kem cho cô, lòng đầy mãn nguyện và sung sướng. Ai ngờ, cô lại đang mây mưa với Lâm Tiêu.
Chiến Mục Hàng nhớ rất rõ, trước đây vào dịp sinh nhật của Tô Thu Quỳnh, anh ta chỉ nhờ Minh Quân tặng cô một chiếc bánh kem qua loa lấy lệ.
Tối hôm đó, Tô Thu Quỳnh nói ‘Mục Hàng, em thật sự hy vọng có một ngày, anh có thể chính tay làm một chiếc bánh kem vì em’.
Lúc đó, anh ta khinh việc làm bánh kem tặng cô.
Nhưng anh ta lại phát hiện, trước giờ mình không hề quên lời cô nói.
Bây giờ anh ta đã làm bánh kem cho cô rồi, còn cẩn thận đưa tới trước mặt cô, nhưng cô đã chẳng thèm nữa.
Sinh nhật cô, Lâm Tiêu cũng chuẩn bị bánh kem cho cô. Có Lâm Tiêu ở đó, rõ ràng mọi thứ của Chiến Mục Hàng đều trở nên quá dư thừa.
Cuối cùng Chiến Mục Hàng nhặt bánh ở dưới đất lên, chiếc bánh mà anh ta tỉ mỉ chuẩn bị đã bị rơi hỏng mất rồi.
Giống như tình yêu của anh ta và Tô Thu Quỳnh vậy, cũng đã hỏng, đã thay đổi rồi, cũng không thể quay trở lại như lúc ban đầu được nữa.
Chiếc bánh kem đã hỏng nên không cách nào đem tặng, Chiến Mục Hàng chỉ đành ôm lấy rồi vội vàng tháo chạy.
Lâm Tiêu thật sự không nhịn được nữa, nhưng giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên điện thoại của anh lại reo liên tục mấy lần.
Anh không muốn đếm xỉa tới những tin nhắn này. Nhưng khi anh nhìn sang, một tấm ảnh trên màn hình điện thoại lại đập ngay vào mắt.
Khi anh nhìn rõ tấm ảnh này, anh lập tức như bị sét đánh.