Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 289: Chương 289: Tô thu quỳnh chúng ta bắt đầu lần nữa




Trong lúc thất thần, Tô Thu Quỳnh đã bị Chiến Mục Hàng nhét vào trong xe thể thao, cô dùng sức đạp cửa xe: “Chiến Mục Hàng, anh thả tôi xuống!”

Nghĩ đến chuyện lần trước Chiến Mục Hàng làm với cô trên xe, cả người Tô Thu Quỳnh, đều run lên cầm cập.

Không thể lại để Chiến Mục Hàng thực hiện được, cô tuyệt đối không thể để Chiến Mục Hàng thực hiện được!

Quá khuất nhục, quá buồn nôn!

Lại bị cái loại hung ác kia chiếm lấy, cô nhất định không sống nổi!

Đúng, cô phải gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nghĩ như vậy, Tô Thu Quỳnh vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện báo cảnh sát.

Cô vừa mở khóa điện thoại, Chiến Mục Hàng lập tức đưa tay giật lấy điện thoại của Tô Thu Quỳnh: “Sao thế, muốn gọi điện thoại cho Lâm Tiêu, để anh ta đến cứu cô?! Tô Thu Quỳnh, cô chết tâm đi! Đêm nay, ai cũng không cứu nổi cô!”

Nói xong, Chiến Mục Hàng trực tiếp ngồi lên ghế lái, anh mạnh mẽ đạp ga, xe thể thao nhanh như chớp xông ra ngoài.

Cả người Tô Thu Quỳnh giống như bùn nhão yếu ớt ngồi ở hàng ghế sau, may mắn, Chiến Mục Hàng không giống lần trước, làm loại chuyện đó với cô trong xe.

Nhưng mà tâm của cô, vẫn không thể nào bình tĩnh lại, dáng vẻ này của Chiến Mục Hàng, nhất định là muốn đưa cô đến Bán Sơn, đến Bán Sơn, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Quả thật Chiến Mục Hàng mang Tô Thu Quỳnh đến biệt thự Bán Sơn, anh ta trực tiếp cưỡng chế ôm Tô Thu Quỳnh vào phòng tắm.

Bị Chiến Mục Hàng hung hăng quẳng xuống, Tô Thu Quỳnh lập tức hiểu, anh ta nói kiểm tra, là kiểm tra thế nào.

Hận ý và khuất nhục mọc lên thành bụi, nhưng càng nhiều hơn, vẫn là khủng hoảng không nói được thành lời.

Chống lại đôi đỏ ngầu đáng sợ của anh ta, cô nhịn không được nhớ đến giai đoạn đáng sợ lúc mới bước vào ngục giam đó. Những người đàn ông đó…

Không dám nghĩ sâu hơn, đáy lòng đã run rẩy.

Cảm nhận được anh ta đến gần, Tô Thu Quỳnh dùng sức giữ chặt quần áo trên người, cơ thể của cô, run còn hơn cả run cầm cập, giọng nói của cô, cũng không khống chế được mềm nhũn ra: “Chiến Mục Hàng, anh đừng chạm vào tôi, xem như tôi cầu xin anh, sau này anh đừng chạm vào tôi nữa có được hay không?”

Cả đời này Tô Thu Quỳnh hận nhất chính là Chiến Mục Hàng, cô kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối không muốn cúi đầu trước kẻ thù không đội trời chung với mình, nhưng làm thế nào được, cô càng không thể mất đi con của mình!

Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, máu tươi giàn dụa trên môi, cô hồn nhiên không biết đến: “Chiến Mục Hàng, cho dù tôi có giết chết con của An Tình hay không, tôi cũng đã ngồi tù năm năm, tôi đã bị trừng phạt, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi!”

Chiến Mục Hàng dù thế nào cũng không ngờ được Tô Thu Quỳnh kiêu ngạo như vậy đột nhiên cầu xin anh ta tha thứ, động tác trên tay anh ta, không khỏi cứng đờ.

Nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi, tất cả đau lòng trong tâm anh ta, đã bị lửa giận ngập trời thay thế.

Tô Thu Quỳnh nguyện ý cúi cái đầu cao quý của mình xuống với anh ta, cuối cùng, chẳng qua cũng chỉ là không muốn cho anh ta chạm vào cô mà thôi!

Cô thủ thân như ngọc vì Lâm Tiêu, thật đúng là, cái gì cũng có thể làm được!

Lâm Tiêu tốt như vậy sao? Làm một người trước nay đều kiêu ngạo như cô, nguyện ý cầu xin anh ta buông tha?!

“Vẫn chưa đủ!”

Đôi mắt Chiến Mục Hàng đỏ lên gào rú: “Tô Thu Quỳnh, cô nợ tôi, vĩnh viễn không trả đủ!”

Đứa bé của An Tình, kỳ thật ban đầu anh ta cũng không chờ mong bao nhiêu, nhưng anh ta hận, Tô Thu Quỳnh nhẫn tâm như vậy, ngay cả một đứa bé còn chưa sinh ra cũng không bỏ qua.

Anh ta càng hận hơn, Tô Thu Quỳnh vì người đàn ông khác, tự tay giết chết đứa con thứ hai của bọn họ!

Chiến Mục Hàng bóp chặt cổ Tô Thu Quỳnh, nhưng anh ta lại thật sự sợ giết chết Tô Thu Quỳnh.

Anh ta sao có thể giết chết cô được! Cứ như vậy giết chết cô, hời cho cô quá!

Anh ta, phải làm cho cô cảm thấy đau như rỉ máu, vạn kiếp bất phục, cũng không thể bỏ qua cho cô!

“Chiến Mục Hàng, tôi không nợ anh gì anh, từ trước đến nay tôi không nợ anh cái gì!”

Nếu nói nợ, cũng chỉ có thể là Chiến Mục Hàng nợ cô.

Anh ta nợ cô một ân cứu mạng, anh ta nợ cô một người chồng trung thành, anh ta còn nợ cô một sinh mạng hoạt bát, anh ta nợ cô một lời xin lỗi…

Chiến Mục Hàng đối với cô như vậy, Tô Thu Quỳnh vốn định phản kháng, nhưng nhớ đến nỗi đau đứa con đầu tiên của cô tan vỡ sờ sờ trước mặt, cô đau đến mức cả người run rẩy, mà ngay cả hàm răng, cũng không khống chế được run lên, cô không dùng sức để phản kháng lại Chiến Mục Hàng được,

Cho nên cuối cùng vẫn là không thoát khỏi vận mệnh bị kiểm tra.

Bị người kiểm tra, thật ra rất nhục nhã, nhưng mấy năm nay, có loại nhục nhã nào, cô chưa từng trải qua chứ!

Dường như, cũng không còn cái gì để lo lắng nữa rồi!

“Tô Thu Quỳnh, cô và Lâm Tiêu, không phát sinh quan hệ đúng không?!”

Sau khi kiểm tra xong, Chiến Mục Hàng cũng cảm thấy mình đúng là điên hết thuốc chữa rồi, anh ta thật sự làm ra chuyện kiểm tra cơ thể Tô Thu Quỳnh buồn cười và vớ vẩn này.

Trên người Tô Thu Quỳnh, không hề có bất kỳ dấu vết hoan ái này, quan trọng hơn này, đêm nay anh ta và Lâm Tiêu, là cùng một phòng bao.

Lâm Tiêu rời khỏi phòng bao nhiều lắm cũng chỉ là năm sáu phút, thời gian ngắn như vậy, sao có thể thật sự làm cái gì với Tô Thu Quỳnh!

Chỉ sợ là, Tô Thu Quỳnh bị Lâm Tiêu cưỡng chế kéo vào nhà vệ sinh, anh ta muốn cưỡng bức Tô Thu Quỳnh, nhưng không thành công đi?

Nếu như Tô Thu Quỳnh thỏa mãn Lâm Tiêu, lúc Lâm Tiêu rời khỏi nhà vệ sinh nam, sao có thể mặc đen như mực vậy được!

Lần trước ở biệt thự của Lâm Tiêu cũng vậy, lúc anh ta vừa xông vào, Tô Thu Quỳnh hôn mê bất tỉnh, tay của Lâm Tiêu, cũng chỉ để bên hông Tô Thu Quỳnh, bọn họ rõ ràng, cũng không thật sự làm đến bước kia.

Hơn nữa, đều là Lâm Tiêu đơn phương tình nguyện.

Hai lần này, anh ta đều bị phẫn nộ che lấp lý trí, phản ứng đầu tiên, mới cảm thấy giữa Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu thật sự không trong không sạch.

Nghĩ đến Tô Thu Quỳnh căn bản cũng không thích Lâm Tiêu, trong lòng Chiến Mục Hàng, bỗng nhiên dâng lên một loại vui mừng không nói được thành lời.

Anh ta tung hoành lên xuống trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng đã sớm luyện thành tính cách thấy thái sơn trước mắt sụp xuống không đổi sắc, trong mấy người anh em bọn họ, anh ta là Lưu Cửu, được xưng là ổn trọng nhất.

Nhưng mà đối mặt với Tô Thu Quỳnh, anh ta luôn giống như là một tên nhóc ngây thơ.

Hỉ nộ không thể khống chế lộ ra ngoài, anh ta dù có thể nào cũng không khống chế nổi.

Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, Chiến Mục Hàng dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em nói cho anh biết, giữa em và Lâm Tiêu, không có gì cả đúng không?!”

Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng cực kỳ không bình thường, một chốc thì hận không thể bóp chết cô, một chốc lại đột nhiên dùng sức nắm tay cô như vậy, giống như là anh rất quan tâm cô vậy.

Người đàn ông này, thật sự là tâm thần phân liệt!

Cô và Lâm Tiêu, cũng thật sự không có gì cả, nhưng lời này, cô thật sự không muốn nói với Chiến Mục Hàng.

Giữa bọn họ, đã đi đến bước này rồi, có những lời, cũng không cần phải nói.

“Tô Thu Quỳnh, anh biết giữa em và Lâm Tiêu, không có gì cả!”

Không đợi Tô Thu Quỳnh nói gì, Chiến Mục Hàng lại nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh, chúng ta…chúng ta có thể thử, bình tĩnh ôn hòa ở chung hay không?”

“Anh có thể tha thứ em giết con của anh, Tô Thu Quỳnh, anh tha thứ cho em giết chết con của chúng ta!” Chiến Mục Hàng giống như dùng hết sức toàn thân, mới nói ra những lời này.

Trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên anh ta lại mở miệng nói: “Tô Thu Quỳnh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.