Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 261: Chương 261: Tô thu quỳnh, cô thật bẩn thỉu




Lâm Tiêu bỗng cảm thấy, khả năng tự chủ của mình thật tệ. Lúc trước, vô số nữ diễn viên xinh đẹp muốn tán tỉnh anh ta nhưng anh ta đều nhắm mắt làm ngơ. Thế mà lúc này, khi đối diện với Tô Thu Quỳnh đang bị trọng thương, Lâm Tiêu lại không còn là mình nữa.

Lâm Tiêu đã sống gần 30 năm cuộc đời rồi, đương nhiên không thể có chuyện chưa từng nếm trải tư vị nam nữ.

Năm đó, sau khi bị Tô Thu Quỳnh đâm một nhát, anh ta cũng từng trải qua một khoảng thời gian điên cuồng.

Nhưng đoạn thời gian đó cũng chỉ kéo dài vài tháng, về sau, anh ta cũng không chạm vào phụ nữ nữa. Dù là ảnh hậu của giới giải trí cũng không thể khiến Lâm Tiêu hứng thú nổi.

Anh ta tưởng rằng cơ thể mình có thể đã có vấn đề gì rồi. Nhưng bây giờ anh ta mới hiểu mình chán ghét loại hình thức “vận động” này không phải vì bản thân có chướng ngại mà là vì, họ đều không phải là người Lâm Tiêu mong muốn.

Đúng vậy, Lâm Tiêu muốn Tô Thu Quỳnh, dù là thời thanh xuân nhiệt huyết hay khi đã nổi tiếng giàu có một phương. Chỉ là, tình yêu thuở đầu là sự sùng bái, còn tình yêu hiện tại, phần nhiều là phục thù, căm phẫn, chiếm hữu, là sự không cam tâm.

Nhưng dù là lúc nào thì anh ta đều không thể cưỡng lại sức hút mãnh liệt của Tô Thu Quỳnh.

Lâm Tiêu cúi người hôn lên môi cô.

Bỗng nhiên cửa phòng bị mở toang.

Chiến Mục Hàng vốn đã bừng bừng lửa giận, đến khi nhìn thấy động tác của Lâm Tiêu, đôi mắt anh ta như sắp toé ra lửa.

Người phụ nữ này, quả nhiên không thể rời khỏi đàn ông dù chỉ một khắc!

Hừ, sao cô ta lại hạ tiện đến thế!

Lúc nãy khi tiến vào phòng, Lâm Tiêu quá vội vàng nên đã quên khoá cửa phòng lại. Người làm trong biệt thự thì không ngăn nổi Chiến Mục Hàng. Nếu sớm biết Chiến Mục Hàng sẽ xông tới đây thì Lâm Tiêu đã khoá chặt cửa phòng rồi.

Anh ta ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng.

Bây giờ Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng đã li hôn rồi. Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh, trai chưa vợ gái chưa chồng, thân mật một chút thì sao chứ!

Chiến Mục Hàng không thể quản nhiều vậy được!

Lâm Tiêu còn chưa kịp cởi áo khoác đắp lên người Tô Thu Quỳnh thì đã bị Chiến Mục Hàng tung một đấm vào mặt.

Động tác của Chiến Mục Hàng cực nhanh, anh ta vừa cởi áo khoác phủ lên người Tô Thu Quỳnh, vừa chào hỏi Lâm Tiêu bằng một cú đấm.

Lâm Tiêu cũng không phải loại người thích bị ngược. Bị Chiến Mục Hàng cho ăn một đấm như thế, đương nhiên anh ta phải phản kích rồi.

Chỉ là, dù thân thủ của Lâm Tiêu cũng khá tốt nhưng nếu so với Chiến Mục Hàng thì vẫn kém một khoảng.

Sau vài lần đấm qua đấm lại thì cơ thể của Lâm Tiêu đã xuất hiện vô số vết thương. Anh ta lau mạnh vết máu trên khoé môi rồi lại vung tay lên tiếp tục đánh nhau với Chiến Mục Hàng.

Anh em tốt ngày xưa lại đánh nhau vì một người phụ nữ, đúng là có chút nực cười. Nhưng người phụ nữ đó là Tô Thu Quỳnh đó, hai người bọn họ ai cũng không muốn buông tay để Tô Thu Quỳnh rơi vào vòng tay của đối phương.

“Chiến Mục Hàng, cậu đừng phát điên nữa! Cậu và Tô Thu Quỳnh đã li hôn rồi, chuyện giữa tôi và cô ấy không tới lượt cậu xía mũi vào đâu!”

Lâm Tiêu xoa xoa sống mũi của mình. Bộ phận trên mặt khiến anh ta hài lòng nhất chính là chiếc mũi cao. Chiến Mục Hàng đấm một cú vào mũi anh ta khiến nó sắp nát luôn rồi.

Không thể nhẫn nịn!

“Lâm Tiêu, tránh xa cô ấy ra!” Chiến Mục Hàng ầm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú luôn thu hút nhiều ong bướm của Lâm Tiêu: “Tôi không cho phép cậu chạm vào Tô Thu Quỳnh!”

“Ha!” Lâm Tiêu cười lạnh: “Chiến Mục Hàng, cậu sắp đính hôn với An Tình rồi, sao, còn muốn độc chiếm không buông tha vợ cũ à?! Chiến Mục Hàng, đừng để tôi phải khinh thường cậu!”

“Lâm Tiêu, tôi nhắc lại lần nữa, đừng chạm vào Tô Thu Quỳnh!”

Cả người Chiến Mục Hàng căng ra, rõ ràng cơn giận của anh ta đã lên tới cực điểm. Anh ta nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, từng câu từng chữ đều chứa đầy áp lực và sự uy hiếp.

Tô Thu Quỳnh bị hai người đánh thức, cô ấy mơ màng mở mắt ra. Khi chú ý tới bộ dạng lúc này của mình, Tô Thu Quỳnh suýt chút nữa đã hét lên.

Lúc cảm nhận được có một chiếc áo khoác đang trùm lên người mình, cô vội vàng nắm lấy nó rồi quấn chặt cơ thể của mình.

Tô Thu Quỳnh biết chắc chắc Lâm Tiêu có liên quan tới chuyện này nên cô mới thành ra như thế. Nghĩ tới việc có thể mình đã bị người khác xâm hại, cô ấy chỉ muốn lao lên liều mạng với anh ta.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Chiến Mục Hàng, cô liền thay đổi quyết định.

Thấy Chiến Mục Hàng lại định đánh Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh cố giữ vững cơ thể rồi vội vàng xông đến chắn trước mặt Lâm Tiêu. Cô ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, anh tưởng mình là chó điên rồi phải không?! Cút! Cả đời này tôi cũng không muốn gặp anh nữa!”

“Tô Thu Quỳnh!”

Nắm đấm của Chiến Mục Hàng không rơi xuống người Lâm Tiêu nữa, tay anh ta bóp chặt vai Tô Thu Quỳnh.

Hai mắt Chiến Mục Hàng đỏ lên như dã thú ăn thịt người: “Tô Thu Quỳnh, ai cho cô dụ dỗ Lâm Tiêu?! Sao cô lại ti tiện như vậy!”

Tô Thu Quỳnh cũng không phải là người chưa từng trải sự đời. Cô biết chắc chắn mình và Lâm Tiêu chưa phát sinh quan hệ nhưng cô ghét cái thái độ hỏi tội, tự cho mình là đúng của Chiến Mục Hàng.

Tô Thu Quỳnh nhếch môi, cô ấy lạnh lùng cười hờ hững: “Chiến Mục Hàng, anh là cái thá gì! Tôi muốn tán tỉnh ai thì tán thôi, còn phải báo cáo với anh sao?!”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng nghiến răng nghiến lợi, anh ta muốn vặn gãy cổ của người phụ nữ không biết điều này nhưng lại cảm thấy, cô ấy đã chọc giận anh tới như thế, nếu anh ta chỉ vặn gãy cổ thì hời cho Tô Thu Quỳnh quá rồi.

Nên anh ta chỉ có thể tóm mạnh lấy tay Tô Thu Quỳnh rồi kéo cô ấy ra ngoài: “Tô Thu Quỳnh, tôi sẽ cho cô biết rốt cuộc Chiến Mục Hàng này là cái gì?”

Lúc trước Chiến Mục Hàng đã từng nghĩ tới chuyện Tô Thu Quỳnh sẽ ngủ với người đàn ông khác. Chỉ nghĩ tới đó thôi mà Chiến Mục Hàng đã tức giận tới mức muốn giết người rôi. Bây giờ tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh thân mật như thế, anh ta sôi máu tới mức muốn huỷ thiên diệt địa luôn.

Anh ta nhất định phải dạy dỗ Tô Thu Quỳnh. Để cô ấy biết rốt cuộc mình là người phụ nữ của ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.