Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 571: Chương 571: Tô thu quỳnh em là thuốc của tôi




Chiến Mục Hàng đến thực ra cũng được một thời gian rồi.

Hoặc là nói, gần đây chỉ cần anh ta có thời gian, thì anh ta liền giống như một kẻ đầu óc có vấn đề mà ẩn núp ngoài góc quẹo bên ngoài phòng bệnh của Lâm Tiêu.

Anh ta biết, anh ta đến, nhìn thấy Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh ở trong phòng bệnh anh anh em em, hoàn toàn chính là tự tìm ngược, nhưng mà, anh ta không thể kiềm chế được trái tim mình muốn nhìn thấy Tô Thu Quỳnh.

Sao lại muốn nhìn thấy cô ấy đến vậy chứ!

Một khắc không nhìn thấy cô ấy, liền giống như con cá không có nước, dường như sắp chết.

Nhưng nhìn thấy cô ấy, sự thân mật của cô ấy và Lâm Tiêu, lại như từng lưỡi dao cùn, từng nhát từng nhát cắt vào tim anh ta.

Anh ta không ngừng tự nói với bản thân mình, giống như nổi điên mà nói với bản thân mình, Tô Thu Quỳnh đối với Lâm Tiêu tốt như vậy, không phải vì Tô Thu Quỳnh đã thật sự yêu Lâm Tiêu, mà chỉ là vì Lâm Tiêu đã đỡ thay cô ấy viên đạn đó, cô ấy chỉ là cảm động mà thôi.

Anh ta vĩnh viễn đều không quên được, bao nhiêu năm trước đó, Tô Thu Quỳnh cẩn thận từng li từng tí mà yêu anh ta, lấy lòng anh ta như thế nào.

Tô Thu Quỳnh yêu anh ta như vậy, dù cho có hận anh ta đến chết, cô cũng không nên yêu người đàn không khác chứ!

Nhưng mà vừa rồi, Tô Thu Quỳnh nói với Lâm Tiêu, cô hình như có chút thích anh ta rồi.

Trái tim của Chiến Mục Hàng đau như muốn xoắn lại, Tô Thu Quỳnh, sao cô ấy có thể thích Lâm Tiêu chứ!

Không thể kiềm chế cơn phiền não vì đau lòng của mình được thêm nữa, Chiến Mục Hàng từng câu từng chữ nói như ra lệnh với Tô Thu Quỳnh, "Tô Thu Quỳnh, tôi không cho phép em thích Lâm Tiêu!"

Tô Thu Quỳnh không ngờ sẽ gặp Chiến Mục Hàng ở bệnh viện, nghĩ tới Chiến Mục Hàng không chút do dự chĩa súng vào cô mà bóp cò, cơ thể của cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Nói không ra là hận, hay oán, hay tuyệt vọng, nhưng chuyện này đã qua mấy ngày rồi, cô vẫn không cách nào bình tĩnh ôn hoà mà nhớ lại.

"Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu mà không cho phép?"

Trên mặt Tô Thu Quỳnh mang theo nụ cười trào phúng, nhưng cho dù là nụ cười khiến trái tim người ta lạnh giá như vậy, nhưng độ cong nơi khoé môi cô ấy, vẫn như cũ đẹp đến không thể xoi mói.

"Tô Thu Quỳnh, tôi không cho phép! Tôi chính là không cho phép!"

Chiến Mục Hàng ra sức đè lấy bờ vai của Tô Thu Quỳnh, anh ta biết, anh ta cứ quấn lấy Tô Thu Quỳnh như thế này, sẽ chỉ khiến cho cô ấy càng thêm chán ghét, nhưng biết làm sao được, anh ta chính là không muốn buông tha cô đấy, chỉ cần anh ta vừa buông tay, cô ấy liền nhào vô vòng tay của Lâm Tiêu, anh ta sẽ sống không bằng chết.

"Chiến Mục Hàng, anh ngang ngược đến nghiện rồi đúng không? Đầu óc anh có bệnh thì đi khám bác sĩ đi! Cứ cho là tôi cầu xin anh đi, sau này anh đừng đến dây dưa với tôi nữa có được không?"

"Tô Thu Quỳnh, tôi không khám bác sĩ!" Gương mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng khó được hiện lên một tia yếu đuối, "Tô Thu Quỳnh, anh có bệnh, em mới là thuốc giải của anh! Tô Thu Quỳnh, trở về bên anh có được không? Không có em, anh thật sự sẽ bệnh chết!"

"Chiến Mục Hàng, anh bệnh chết là đáng đời!"

Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng có bệnh rồi, một người đàn ông muốn lấy mạng cô, là ai cho anh ta mặt mũi, để anh còn dám đến yêu cầu cô trở về bên anh ta?

Nghĩ tới Lê Mặc đã nhiều năm không gặp, Tô Thu Quỳnh không muốn tiếp tục lãng phí thêm thời gian với Chiến Mục Hàng nữa, cô ấy dùng sức đẩy Chiến Mục Hàng ra, đoạn trực tiếp đi thẳng xuống cầu thang.

"Tô Thu Quỳnh!"

Chiến Mục Hàng không dễ gì mới kiếm được cơ hội ở riêng với Tô Thu Quỳnh, đương nhiên anh ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh cứ vậy rời đi, anh ta tóm nhanh lấy tay cô ấy, giọng nói lộ rõ vẻ cầu khẩn, "Tô Thu Quỳnh, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi! Anh không lừa em, anh thật sự không biết trong súng có đạn!"

"Chiến Mục Hàng, chuyện này bây giờ đối với tôi mà nói, đã không còn quan trọng nữa rồi." Giọng nói của Tô Thu Quỳnh mang theo nét mỏi mệt rõ ràng.

Vấn đề giữa cô ấy và Chiến Mục Hàng, từ trước đến giờ không chỉ là chuyện của một phát súng đó, mà là sự không tín nhiệm.

Đáng tiếc, Chiến Mục Hàng trước giờ đều không hiểu.

Anh ta không biết, sự không tín nhiệm không chút do dự giữa hai người, tổn thương người ta biết bao.

Cho dù là tình yêu sâu sắc đến đâu, đối diện với sự hoài nghi không chút do dự hết lần này đến lần khác, cũng sẽ bị mài mòn đến chẳng còn lại gì.

Có điều, đúng như cô đã nói, tất cả những điều này, đều không quan trọng nữa rồi.

Tương lai cho dù Chiến Mục Hàng hiểu ra được, giác ngộ được, Tô Thu Quỳnh cô cũng sớm không còn thiết tha nữa.

"Tô Thu Quỳnh, sao lại không quan trọng chứ!" Chiến Mục Hàng lần nữa ấn Tô Thu Quỳnh lên tường, "Chính là vì viên đạn đó, khiến em động lòng với Lâm Tiêu! Vậy sao lại không quan trọng!"

Câu nói vừa rồi Tô Thu Quỳnh nói với Lâm Tiêu trong phòng bệnh, cứ giống như ma chú mà xông vào trong đầu Chiến Mục Hàng.

Lâm Tiêu, em hình như có chút thích anh rồi.

Từng lượt từng lượt, lặp đi lặp lại, khiến Chiến Mục Hàng không còn tìm thấy lý trí của mình nữa.

Bây giờ, trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ, Tô Thu Quỳnh là vợ của anh ta, cô ấy không được phép thích người đàn ông khác! Cả đời này của cô, chỉ có thể thích Chiến Mục Hàn hắn.

Mặt, cúi xuống, nụ hôn, rơi lên môi Tô Thu Quỳnh.

Tô Thu Quỳnh không nhúc nhích dựa vào bức tường sau lưng, khoé môi cô, từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười mỉa mai.

Nếu Tô Thu Quỳnh liều mạng phản kháng, Chiến Mục Hàng chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, thế nhưng hiện giờ Tô Thu Quỳnh nhích cũng không nhích lấy một cái, Chiến Mục Hàng cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Tô Thu Quỳnh, sẽ không ngoan ngoãn như vậy.

Động tác trên người Chiến Mục Hàng hơi khựng một cái, anh ta vô thức nhìn lên mặt người phụ nữ trước mặt.

Tròng mắt của Tô Thu Quỳnh không chút tiêu cự nào, nhưng nét châm biếm nơi khoé môi lại nồng đậm như vậy, trong khoảnh khắc, trong lòng Chiến Mục Hàng bối rối không nói thành lời.

"Chiến Mục Hàng, có ý nghĩa không?"

Tô Thu Quỳnh cười lạnh nhìn người đàn ông lúng túng trước mặt, cô ấy móc ra một mảnh khăn ướt từ trong túi, từng nhát từng nhát lau chùi nơi vừa bị hôn qua, tựa hồ như nơi đó vừa dính phải thứ gì đó vô cùng ghê tởm.

"Chiến Mục Hàng, anh như thế này, thật chẳng có ý nghĩa gì!"

"Chiến Mục Hàng, sau này, thật sự đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, làm tôi ghê tởm hết lần này đến lần khác, khiến thân phận Cậu Chiến anh, thật rớt giá đấy!"

Chiến Mục Hàng cao cao tại thượng không ai bì nổi, được vô số người tung hô là kỳ tài thương nghiệp, giờ khắc này, bị Tô Thu Quỳnh châm biếm đến cơ hồ nói không ra lời, anh ta sững sờ nhìn mảnh giấy ướt bị Tô Thu Quỳnh vất vào trong thùng rác, hốc mắt anh ta đỏ lên, anh ta làm sao mà khiến Tô Thu Quỳnh ghê tởm đến thế này rồi!

Trước kia, cô ấy rõ ràng thích anh ta đến vậy! Thành kính mà nhiệt tình thích anh ta đấy!

Không, anh ta không thể tiếp tục để Tô Thu Quỳnh ghê tởm anh ta nữa! Anh ta phải làm gì đó, để hiểu lầm của Tô Thu Quỳnh với anh ta không nghiêm trọng như vậy nữa!

"Tô Thu Quỳnh, theo anh đến một nơi!"

Nói đoạn, Chiến Mục Hàng ra sức nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh, bất chấp tất cả lao xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.