Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 463: Chương 463: Tô thu quỳnh, yêu anh thêm một lần nữa đi




“Chiến Mục Hàng, anh điên rồi!”

Cơ thể Tô Thu Quỳnh vừa có được tự do thì đã quay người lao ra bên ngoài phòng khách.

Tốc độ của Chiến Mục Hàng còn nhanh hơn cô, anh ta dồn sức túm lấy tay cô: “Tô Thu Quỳnh, em đứng lại cho anh!”

Tô Thu Quỳnh không muốn đứng lại, nhưng Chiến Mục Hàng quá vô liêm sỉ, anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô làm cô không đi được.

“Tô Thu Quỳnh, em không dám đối mặt với sự thật có đúng không?” Giọng nói của Chiến Mục Hàng lạnh lẽo, nhưng trong mắt lại xuất hiện sự khẩn cầu khó mà nhận ra được.

Anh ta ép Tô Thu Quỳnh ngồi xuống sofa, nhìn những người phụ nữ trang điểm như chim công trong phòng khách.

Tô Thu Quỳnh thực sự không có sở thích đặc biệt như nửa đêm nửa hôm thưởng thức cảnh phụ nữ tranh nhau đua sắc đâu, cô thực sự cảm thấy tâm lí của Chiến Mục Hàng vặn vẹo tới phát điên luôn rồi. Nhưng trong lòng cô biết rõ, vào lúc này cô có giãy dụa cũng chỉ lãng phí sức lực thôi, có khi còn chọc cho Chiến Mục Hàng làm một số chuyện mất lý trí nữa.

Mấy ngày trước Tô Thu Quỳnh đã xác định một việc, ba mẹ của cô không phải vô tình xảy ra tai nạn xe, vụ tai nạn xe kia là do người nhà họ An gây ra!

Từ khi xác định được chân tướng cái chết thảm của ba mẹ, Tô Thu Quỳnh không muốn tùy tiện kết liễu sinh mạng của mình nữa, không dùng máu của An Tình, máu của tất cả người nhà họ An để cúng tế vong linh ba mẹ cô, Tô Thu Quỳnh cô có chết cũng không nhắm mắt!

Cho nên, cho dù bây giờ bị Chiến Mục Hàng làm cho cảm thấy ghê tởm muốn chết, Tô Thu Quỳnh cũng không lấy mạng của mình ra đùa, cô chỉ cười khẩy nhìn Chiến Mục Hàng: “Sao thế? Anh Chiến muốn tôi thưởng thức hậu cung của anh à?”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng tức tới mức quát ầm lên, trong mắt Tô Thu Quỳnh, anh ta là cái loại đàn ông ai tới cũng không từ chối đó sao!

Anh ta rất kén chọn đấy nhé!

Anh ta sống ngần ấy năm, người lọt được vào mắt anh ta cũng chỉ có một mình Tô Thu Quỳnh thôi!

“Sao? Tôi nói trúng chuyện trong lòng anh à, thẹn quá hóa giận hả?” Tô Thu Quỳnh vẫn đang cười, rõ ràng đó chỉ là nụ cười giả tạo, nhưng nụ cười đó ở trên mặt cô vẫn đẹp đến mức thắng muôn vàn lệ sắc trên thế gian.

“Tô Thu Quỳnh, trong lòng em, anh là loại đàn ông như vậy sao!” Chiến Mục Hàng nắm chặt tay Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, anh và Lâm Tiêu không giống nhau!”

“Đúng, Chiến Mục Hàng, anh và Lâm Tiêu không giống nhau.”

Tô Thu Quỳnh hít một hơi, sau đó nở nụ cười như có như không, nói rằng: “Lâm Tiêu và anh Chiến không giống nhau! Lâm Tiêu biết tôn trọng người khác, chứ không giống anh, chỉ biết cưỡng ép người khác thôi! Chiến Mục Hàng, anh và Lâm Tiêu không giống nhau! Anh không sánh được với Lâm Tiêu! Anh vĩnh viễn không sánh bằng Lâm Tiêu!”

“Tô Thu Quỳnh!”

Chiến Mục Hàng thực sự bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức điên rồi, sau khi anh ta hôn cô, lại muốn bẻ gãy cổ cô, nhưng anh ta lại không nỡ.

Từng mảng màu đỏ trong phòng tắm phòng tổng thống ở khách sạn vẫn kích thích đôi mắt của Chiến Mục Hàng vô cùng mãnh liệt, anh ta sợ mình quá đáng quá sẽ khiến Tô Thu Quỳnh không còn thiết sống một lần nữa.

Chiến Mục Hàng thực sự cảm thấy mình vô cùng mâu thuẫn, anh ta muốn giam cầm Tô Thu Quỳnh bên cạnh mình, để người trên cả thế giới đều biết Tô Thu Quỳnh là người phụ nữ của anh ta. Nhưng anh ta sợ, anh ta sợ anh ta ép quá mức sẽ bị phản tác dụng, sẽ khiến Tô Thu Quỳnh phát bệnh trầm cảm, trên đời này sẽ không còn Tô Thu Quỳnh nữa.

Sau khi Chiến Mục Hàng buông cô ra, Tô Thu Quỳnh vẫn nằm yên lặng trên sofa, cho dù tê liệt nằm đó như một cái xác biết đi thì sự chát ghét trong lòng cũng chẳng thể nào bày tỏ được.

Tô Thu Quỳnh bỗng ngồi dậy khỏi sofa, cô úp sấp sang một bên, không kìm chế được mà nôn khan.

Gần đây dạ dày của cô rất kém, cả ngày hôm nay gần như không ăn được bao nhiêu thứ, cô nôn mãi một hồi lâu nhưng chẳng nôn ra được gì cả.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nôn ọe như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng tái mét, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, trong mắt có phẫn nộ, có đau lòng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là sự bất lực.

“Tô Thu Quỳnh, anh khiến em cảm thấy ghê tởm đến vậy sao!” Chiến Mục Hàng khàn giọng gào lên: “Tô Thu Quỳnh, em dựa vào đâu mà đối xử với anh như thế!”

“Chiến Mục Hàng, con người quý ở chỗ tự mình biết mình.” Tô Thu Quỳnh vừa nói xong câu này, lại không kiềm chế được mà nôn khan: “Anh Chiến, nếu như anh đã biết mình khiến người khác thấy ghê tởm, vậy thì mong anh rủ lòng thương, đừng có làm tôi khó chịu nữa.”

“Chiến Mục Hàng!”

Chiến Mục Hàng đấm một quyền thật mạnh lên sofa, người phụ nữ này luôn có thể ép anh ta phát điên, anh ta chỉ ước gì xé rách bản mặt cô ra, nhưng anh ta lại không nỡ ra tay.

Anh ta chỉ có thể ép bản thân phát điên.

“Tô Thu Quỳnh, em cảm thấy tôi khiến em ghê tởm có đúng không? Anh nói cho em biết, Lâm Tam còn ghê tởm hơn anh!”

Chiến Mục Hàng cảm thấy, anh ta vạch ra khuyết điểm của Lâm Tiêu trước mặt Tô Thu Quỳnh như vậy là rất đê tiện, nhưng phải làm sao đây, anh ta quá yêu Tô Thu Quỳnh, anh ta càng sợ trong lòng Tô Thu Quỳnh chỉ có Lâm Tiêu, anh ta phải vắt nát óc để nghĩ cách chia cắt Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu.

Chiến Mục Hàng đứng dậy, đánh mắt nhìn Tô Thu Quỳnh một cái, sau đó chỉ vào mấy chục người phụ nữ trang điểm lộng lẫy trong phòng: “Tô Thu Quỳnh, em biết bọn họ là ai không?”

Tô Thu Quỳnh quay mặt đi, cô không phải bé cưng tò mò, chuyện nhàm chán như vậy, cô thực sự lười quan tâm.

Thấy Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không để tâm tới lời anh ta nói, cơn giận trong lòng Chiến Mục Hàng như lửa thiêu đốt, nhưng anh ta vẫn tiếp tục chỉ vào mấy người phụ nữ kia rồi nói: “Bọn họ, đều là phụ nữ của Lâm Tam!”

Lời Chiến Mục Hàng nói vừa dứt, người phụ nữ mặc chiếc váy liền thân màu đỏ rực đứng trên cùng đi tới trước mặt Tô Thu Quỳnh, cô ta cười tươi như hoa: “Cô Tô, để tôi tự mình giới thiệu, tôi tên là Hồng Dữu, anh Lâm từng nói anh ấy thích tôi nhất, muốn tôi ở bên anh ấy cả đời luôn đấy!”

“Ai nói anh Lâm thích cô nhất!” Người phụ nữ đứng bên cạnh Hồng Dữu nghe thấy lời này liền bực bội, cô ta cười yêu kiều nhìn Tô Thu Quỳnh: “Người anh Lâm thích nhất là tôi! Anh ấy nói kiếp sau cũng không nỡ buông tôi ra đấy!”

“Anh Lâm thích tôi nhất! Tôi mới là bảo bối trong lòng anh Lâm!!”

“Cô đừng có nói lung tung, trong lòng anh Lâm chỉ có tôi thôi! Anh ấy nói muốn tôi với anh ấy xa nhau thì trừ khi núi không còn mỏm, trời đất hợp làm một!”

“Phì phì phì! Mấy cô đừng vội dát vàng lên mặt mình như thế! Rõ ràng anh Lâm thích tôi nhất! Anh ấy nói muốn sống cùng một nhà, chết cùng một huyệt với tôi!”

...

Nghe thấy giọng nói của những người phụ nữ trong phòng này, Tô Thu Quỳnh không chán ghét Lâm Tiêu, mà lại cảm thấy hành động của Chiến Mục Hàng thực sự nực cười, mà cô cũng thực sự bật cười thành tiếng luôn.

Chiến Mục Hàng không ngờ được rằng anh ta gần như tìm hết người tình của Lâm Tiêu ở Vân Hải tới rồi mà Tô Thu Quỳnh vẫn có thể cười được. Trong lòng anh ta bỗng cảm thấy khó hiểu.

Lẽ nào Tô Thu Quỳnh bị sự thác loạn vô độ của Lâm Tiêu chọc tức đến mức phản ứng cũng không bình thường rồi sao?

Anh ta vừa định nói gì đó thì giọng nói đầy vẻ mỉa mai của Tô Thu Quỳnh đã vang lên bên tai anh ta: “Chiến Mục Hàng, anh đủ rồi đấy! Cho dù Lâm Tiêu từng yêu tất cả phụ nữ trên thế giới này thì anh ấy cũng là người đàn ông mà Tô Thu Quỳnh tôi yêu nhất!”

“Tô Thu Quỳnh, anh không cho phép em yêu Lâm Tiêu!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng đột nhiên dịu đi: “Tô Thu Quỳnh, người em yêu nên là anh! Tô Thu Quỳnh, anh cầu xin em, yêu anh thêm một lần nữa có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.